"Tôi thay mặt mọi người bọn họ hỏi, đây là ai giở trò thủ đoạn, thủ đoạn bẩn thỉu như vậy là học theo ai chứ?"
Người phụ nữ kia không nghĩ tới cô mạnh mẽ đến mức này, "Cô cho rằng cô là ai chứ, loại người như cô cũng xứng gặp được người Lâm gia? Cười chết đi được, cô mới không xứng.”
Một chiếc xe Jeep không biết lái tới khi nào, vững vàng ngừng lại, cửa xe mở ra, là Nghiêm Lẫm.
Sắc mặt hắn lạnh như băng, "Cô ấy không xứng? Vậy cô xứng sao? Không biết còn tưởng rằng Lâm gia là hoàng thân quốc thích, không giống với dân chúng chúng ta.”
Lời này lực sát thương thật lớn, toàn bộ yên tĩnh kỳ lạ.
Khi hắn quay đầu nhìn Ninh Yên, ánh mắt lập tức dịu dàng, "Có ổn không? Em không sao chứ?”
Ninh Yên có chút kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?”
Ninh Nhị đứng dậy, "Là em gọi điện thoại cho anh Nghiêm Lẫm.”
Lúc hắn đi báo cảnh sát thuận tay gọi thêm một cuộc điện thoại, đây là trách nhiệm của đàn ông!
Nghiêm Lẫm có chút đau lòng, "Nếu anh không đến, cũng không biết em phải chịu oan ức như vậy.”
Kỳ thực, cho dù hắn không đến, Ninh Yên cũng có thể giải quyết.
Người phụ nữ kia không cam lòng, "Anh là ai? Anh có biết cô ta làm những chuyện đó không? Cô ta bán thân…”
“Bốp." Nghiêm Lẫm mặc thường phục, không có nhiều cố kỵ, lập tức tát cô ta một cái "Miệng bẩn như vậy, thật làm cho người ta ghê tởm.”
Người phụ nữ kia che cái miệng sưng húp, vừa xấu hổ vừa tức giận, đang muốn nói gì đó, người của đồn công an đã tới.
Ninh Tứ miệng nhanh nhảu nhất, đem chuyện vừa rồi nói lại một lần, cũng không có thêm mắm dặm muối.
Ninh Yên chỉ vào hai người đàn ông xen lẫn trong đám người, "Hai người này cũng là một nhóm, ở trong đám người thêm dầu vào lửa, dẫn dắt tình thế tới mức này. Các đồng chí, mọi người đều bị mấy người này dắt mũi.”
Hai người đàn ông bị bắt sắc mặt trắng bệch, liên tục phủ nhận, sắc mặt người qua đường liền khó coi.
Cho dù là ai, bị người khác dắt mũi như vậy, cũng sẽ không thoải mái được.
Ninh Yên tiếp tục đưa ra ý kiến, "Ba người này hẳn là do Lâm gia sai khiến, điều tra Lâm gia sẽ biết.”
Cảnh sát nhịn không được hỏi, "Lâm gia vì sao nhằm vào cô?”
Người phụ nữ kia kêu lên, "Nhất định là cô làm chuyện gì có lỗi với Lâm gia.”
Ninh Yên chớp mắt, "Con người tôi chính là quá ngay thẳng, nhìn không quen sẽ nói, dễ dàng đắc tội với người khác, nhưng, đây không phải lý do đối phương hãm hại tôi..."
Lời của cô còn chưa nói xong, người phụ nữ kia liền cắt ngang ngay lập tức, "Không phải hãm hại, tôi nói đều là sự thật, cô ta chính là người quyến rũ chồng tôi..."
Ninh Yên mỉm cười, "Vợ chồng hai người là người nơi nào?”
“Đương nhiên là người thủ đô, sinh ra và lớn lên ở đây." Người phụ nữ còn có chút tự đắc.
"Mùng ba tết tôi đến thủ đô, trước đó tôi vẫn ở tỉnh Hắc." Ninh Yên lấy ra một vé xe, "Vé xe làm chứng, tôi lấy đâu ra thời gian quyến rũ người đàn ông trong miệng cô ấy?"
“Đây là thư giới thiệu, trên đó có thông tin của tôi." Cô đưa lời giới thiệu cho cảnh sát.
Cảnh sát nhìn xong thì kinh ngạc, thân phận của cô không tầm thường. “Đồng chí Ninh Yên, tôi tin tưởng cô, thời gian này không đúng.”
"Cám ơn" Ninh Yên lấy lại bình tĩnh, "Tôi đường đường là người đứng đầu tập đoàn, một là không thiếu tiền, hai là không thiếu quyền, mấy ngàn người nghe mệnh lệnh của tôi làm việc, tôi cái gì cũng không thiếu, chỉ có người khác cầu phần của tôi, tôi dùng sắc đẹp đổi cái gì?”
Sắc mặt người phụ nữ đại biến, "Thư giới thiệu này cũng có thể làm giả!”
Ninh Yên chính là muốn cho hàng xóm của nhìn xem, cô không phải người bình thường, không phải dễ chọc, đừng có không có việc gì nhìn chằm chằm căn nhà này.
Dù sao, nhà ở thủ đô cũng không nhiều, gặp nhà nào có phòng ở trống, nghĩ hết cách để được vào ở, da mặt cũng không cần.
Tốt nhất có thể chiếm lấy.
“Đồng Chí, bên tôi có một tờ báo, anh xem đi.”
Cảnh sát nhận lấy tờ báo đọc lên, "Tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong Ninh Yên, mười cá nhân xuất sắc của tỉnh Hắc, danh hiệu quản lý ưu tú, mười xí nghiệp của Hắc tỉnh..."
Một chuỗi dài danh hiệu, chỉ đọc thôi cũng đã mất nửa ngày, trên đó còn có ảnh chụp Ninh Yên.