Chủ nhiệm La ngây ngẩn cả người, thật sự đã phát triển tốt như vậy sao?
Nếu là thật, vậy còn tìm mua dây chuyền sản xuất của nước khác làm gì? Dùng của nước mình không thích hơn sao?
Satou là nhân tài nước họ, được ăn học đầy đủ, làm sao có thể ngu ngốc như vậy?
Kỳ thật hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra những sản phẩm này có vô số uy hiếp với nước mình, trong lòng đã có vài phương án.
Nếu như mặc kệ để nó phát triển, vậy thì họ sẽ chiếm trước và đè ép thị trường tiêu thụ, đây là điều hắn tuyệt đối không thể nhịn được.
Cho nên mới mượn đề tài này phát huy, bày ra dáng vẻ đủ các loại hạ thấp, các loại chèn ép, thậm chí còn muốn nội bộ bọn họ xử lý.
Tâm tư của hắn bị vạch trần, sắc mặt thay đổi mấy lần, "Chỉ bằng những thứ đồ chơi rác rưởi này?”
Ninh Yên cũng không ngốc, "Vậy so sánh thứ, hai nhà chúng ta đều lấy ra TV màu đến tham dự hội nghị thương nhân nước ngoài làm giám khảo, dám không?"
Satou không dám, nước hắn đang nghiên cứu kỹ thuật TV màu 25 inch, đã sắp thành công, ai nghĩ đối phương giành trước một bước, điều này làm cho hắn làm sao có thể không vội?
“Thương nhân nước ngoài sao có thể làm giám khảo? Bọn họ không phải chuyên gia, phụ nữ đúng là không có kiến thức, cái gì cũng không hiểu.”
Hắn hết sức hạ thấp khả năng, nói chuyện khó nghe, nhưng Ninh Yên vẫn mỉm cười, không nóng không lạnh, đoan trang đại khí.
So sánh ra, khí thế hắn liền bị hạ xuống, thấp hơn hẳn khi nãy.
Một phen động tĩnh này đưa tới không ít vây xem của những người khác, vây thành ba tầng người hóng chuyện.
Satou giọng điệu càng ngày càng kiêu ngạo, giáo huấn Ninh Yên như phụ nữ và trẻ em vô dụng, khiến cho các thương nhân nước ngoài có chút không vui, quá không có phong độ thân sĩ, còn là một người đàn ông.
Thấy thời cơ tới, Ninh Yên cười cười ngắt lời, "Vậy tôi hỏi anh một câu, sản phẩm anh sản xuất ra bán cho ai? Chỉ bán cho những chuyên gia kia sao? Vậy thì hỏng rồi, nhà anh không tới nửa năm sẽ đóng cửa vì thua lỗ."
"Đều nói khách hàng là thượng đế." Ninh Yên không nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Satou, nhàn nhạt trào phúng, "Anh thì sao, bịt miệng của thượng đế lại, thu tiền của bọn họ, còn chê bọn họ không chuyên nghiệp, không đủ tư cách dùng đồ vật của nước mấy người, cái này người ta gọi là cái gì? Bưng lên bát ăn thịt, buông đũa xuống mắng mẹ, vô sỉ."
Satou tức giận đến mức cả người run rẩy, người phụ nữ này làm sao dám vô lễ như thế?
Ánh mắt Ninh Yên lưu chuyển, "Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, suy nghĩ như vậy của anh là sai lầm, hơn nữa tương đối nguy hiểm, tôi cho rằng nhu cầu và suy nghĩ của người tiêu dùng đại chúng mới là nhân tố then chốt quyết định hướng đi doanh nghiệp .”
Satou cố nén lửa giận quát: "Sai, dẫn dắt tiêu phí mới là chính xác.”
"Tôi hiểu rồi, anh là quý công tử của nhà tài phiệt, cao cao tại thượng quen rồi, không biết cuộc sống của nhân dân khó khăn, tiêu dùng của đại chúng trong mắt anh cũng chỉ là con kiến hôi, không đáng nhắc tới, suy nghĩ của bọn họ càng không quan trọng." Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên một nụ cười nhạt, "Tôi là con kiến hôi, tiên sinh, anh cũng chỉ là con kiến hôi, các vị ở đây đều là con kiến hôi."
Ninh Yên rõ ràng đang lợi dụng dư luận, dẫn dắt hướng đi của dư luận, khống chế lòng người.
Chỉ với một câu nói đơn giản, cô đã đẩy Satou vào thế đối lập với công chúng.
Các thương nhân nước ngoài ở đây đều là những người không ngại ngàn dặm xa xôi tự mình chạy tới làm ăn, đều là người làm việc cực khổ, gia nghiệp không phải quá lớn, còn phải dựa vào bản thân dốc từng chút sức một mà làm việc, có người còn là tầng dưới chót bò lên, tay trắng khởi nghiệp.
Điều này đã định trước so với những người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Satou có khoảng cách thật lớn.
Đương nhiên, đều là người làm ăn lão luyện, nét mặt không biến, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không biết.
Satou kịp nhận ra, tuy rằng không sợ, nhưng bị người phụ nữ bày trò như vậy, trong lòng rất nén giận, "Cô..."
Không đợi hắn nói xong, Hans liền cười hỏi, "Cô Ninh, nếu như TV hỏng thì làm sao bây giờ?"