[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 996

Chương 996 -
Chương 996 -

Lâm Vũ Mặc cảm thấy đúng là xui xẻo quá, những nhân viên khác đều đã tan làm, hắn cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi rồi, bỗng nhiên trong bụng khó chịu nên liền đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh xong, hắn quay lại phòng triển lãm để lấy đồ đạc cá nhân và chuẩn bị rời đi.

Lúc này, đa phần mọi người đã đi rồi, đèn trong đại sảnh đều đã tắt, chỉ có ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Lâm Vũ Mặc nhờ vào ánh trăng sáng rồi quen đường quen lối quay trở lại phòng triển lãm, không ngờ lại phát hiện có người đang trộm TV màu.

Hắn nóng nảy nhất thời chạy tới ngăn cản, bên kia có ba người, mà hắn chỉ là nghiên cứu viên yếu ớt nên không thể sánh với họ được.

Chưa được bao lâu, hai ba cái đã gãy xương.

Khi đó rất nguy hiểm, đối phương định diệt khẩu, dù sao thì tội trộm số tiền lớn như vậy sẽ bị bỏ tù.

Tim Lâm Vũ Mặc vẫn đập loạn xạ khi nghĩ đến khoảnh khắc hồi hộp đó: "Hai đồng chí kia là cô sắp xếp sao?"

"Ừ, tôi sợ anh gặp nguy hiểm nên đã thuê hai vệ sĩ để âm thầm bảo vệ anh." Ninh Yên khẽ gật đầu, vốn là sắp cho mỗi người một người, nhưng Lý Khả An đi rồi nên cả hai người đều đi theo Lâm Vũ Mặc.

Đến thời khắc mấu chốt liền có tác dụng.

"Cảm ơn." Lâm Vũ Mặc đặc biệt cảm kích.

Ninh Yên nghiêm túc nói: "Sau này đừng liều lĩnh như vậy, dù TV có đắt tiền nhưng mạng người là vô giá, mà các người còn là nhân vật quan trọng trong phòng thí nghiệm, là bảo vật vô giá, nên tôi không muốn có bất kỳ tổn hại nào, không đáng giá."

Đánh không lại thì bỏ chạy, đừng tỏ ra dũng cảm, không có gì đáng xấu hổ.

Được sóng có ý nghĩa hơn bất cứ điều gì khác.

"Ninh tổng." Lâm Vũ Mặc rất cảm động, tuy miệng lưỡi cô có hơi hung hăng, thường xuyên khiến bọn họ không thở nổi.

Không ngờ, Ninh Yên lại nói một: "Này, tay anh bị thương, một hai tháng đầu không thể làm thí nghiệm, phí nhiều thời gian."

Lâm Vũ Mặc chỉ biết cười ha hả, bản chất của cô đúng là một Chu Bái Bì.

Ninh Yên thấy hắn không có việc gì, cũng không ở lâu: "Ở bệnh viện nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung."

Lâm Vũ Mặc nhắc nhở một câu: "Cô cũng cẩn thận chút, tôi nghi không phải là trộm cắp đơn giản."

"Tôi biết." Ninh Yên hoàn toàn không lo lắng về vấn đề an toàn, cô gần như không thể tách rời khỏi đoàn người của trưởng phòng Giang, họ đi đâu cũng có người theo dõi.

Điều quan trọng nhất là giá trị vũ lực của bản thân cô rất mạnh.

Mà bên này, trưởng phòng Giang đi gặp bọn trộm kia, bắt quả tang tại chỗ cả người lẫn vật, khiến những người đó không thể chống chế.

"Nói, ai đã phái các người đến đây?"

Tên trộm nhìn ông với ánh mắt kỳ lạ: "Tự chúng tôi đến, cũng không thể trách chúng tôi được, cả một bức tường TV màu bày ra như thế, rõ là muốn quyến rũ người ta tới trộm?

“Không thể trách chúng tôi ý chí yếu đuối được, bởi vì sự cám dỗ quá lớn."

"Đúng, đúng, chúng tôi không có lỗi. Là các người đã quyến rũ chúng tôi làm chuyện xấu, các người không bày ra là không có chuyện gì rồi?"

Trưởng phòng Giang tức đến phát cười, đúng là thế giới rộng lớn nên chuyện lạ gì cũng có, làm sai mà không biết hối cải, còn tự tin đổ lỗi cho người khác.

"Có vẻ như các người chuyên làm chuyện xấu rồi, nên bắn chết từng người một."

Trong thời gian diễn ra hội chợ Quảng Châu, công tác quản lý an ninh công cộng và kiểm soát chặt chẽ được tăng cường nhưng vẫn có những kẻ phạm tội, không sợ chết như thế. Vậy thì nên trừng trị thật nặng, quét sạch cái không khí này.

Vừa rồi còn tự tin như vậy giờ liền thay đổi sắc mặt, khóc la oan uổng, kéo người khác xuống nước để thoát khỏi tội, làm đủ trò hề.

Các điều tra viên tách người ra để thẩm vấn, trưởng phòng Giang cũng không tránh đi, mà quan sát toàn bộ quá trình.

"Tôi hỏi lần cuối, là ai bảo các người đi trộm?"

"Là… tôi nghe nói một chiếc TV màu có giá bảy tám ngàn, nên mới lập thành một nhóm đi trộm…”

"Nghe ai nói?”

"Mọi người đều nói như vậy."

“Vậy tại sao lại còn đập vỡ TV màu?” Một chiếc TV màu bị đập hư, trưởng phòng Gian cảm thấy đau lòng không thôi. Đồ đắt tiền như vậy.

Bình Luận (0)
Comment