Sở Thành.
Mặt trời đã lặn.
Đã đến giờ ăn tối của công nhân.
Thấy Ôn Độ đi tới, Triệu Hiểu Phi vội vàng nói với con gái lớn: “Đại Ni, con đem thư của chú Ôn
Ôn Độ nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Thư của em đến rồi hả?”
qua đây.”
“Chứ còn sao nữa? Hôm nay đưa đến nhà, chị nghĩ là em nóng lòng muốn đọc lắm, nên bảo Đại Ni mang đến cho em đây. Một phong thư khá dày, nhìn ra là người nhà rất nhớ em, có nhiều điều muốn nói với em lắm đó.”
Trên khuôn mặt Triệu Hiểu Phi nở nụ cười rạng rỡ, trông hoàn toàn khác so với trước đây.
Ngay cả hai cô con gái của chị ấy cũng khác trước. Trước đây, hai cô bé như những đứa con gái nhà địa chủ trong xã hội cũ, đầu cũng không dám ngẩng, lời cũng không dám nói, làm gì cũng cẩn thận dè chừng.
Bây giờ, hai cô bé có ánh sáng trong mắt, con người cũng trở nên cởi mở và vui vẻ hơn rất nhiều.
Nhìn những cô bé như vậy mới thấy ưng mắt.
Ôn Độ nhận lấy thư, quả nhiên là một phong thư dày, bèn cười nói: “Bà nội em ít nói, thường chỉ dặn dò em một số việc. Ba em là một người hay nói, chỉ hận không thể viết hết mọi chuyện lông gà vỏ trứng vào. Em gái em vẫn chưa biết viết thư, có lẽ toàn là do ba em viết.”
Mặt Triệu Hiểu Phi đầy vẻ ghen tị: “Quan hệ của nhà em tốt thật đó.”
Nhà bọn họ tuy không trọng nam khinh nữ, nhưng con gái lấy chồng ở xa, mối quan hệ với chồng đổ vỡ coi như xong, chính bản thân cũng sống chưa tốt.
“Cũng tạm.”
Ôn Độ cầm lá thư, cơm cũng không ăn mà đi về.
Cậu bước nhanh vào phòng, đặt thư lên bàn, tắm rửa xong đi thẳng lên lầu, ngồi vào bàn, trịnh trọng mở lá thư ra.
“Tiểu Độ, bà không mong con kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con bình an trở về. Con còn nhỏ, đi ra ngoài học hỏi thế giới là hơn hẳn tất cả mọi người frong thôn. Sau này con cũng thi đỗ đại học, có thể ra ngoài làm người thành phố.
Đây là lời bà nội của cậu nói.
Còn về thư của ba, có chút ngoài dự đoán của Ôn Độ: “Tiểu Độ, con không cần phải gánh vác bất cứ gánh nặng nào, bây giờ ba đã kiếm được tiền rồi. Mặc dù chỉ làm bảo vệ ở cổng Trạm máy móc nông nghiệp, nhưng mỗi tháng có mười đồng. Con về nhà học hành chăm chỉ đi, ba có thể nuôi nổi con.”
Trước mắt cậu bỗng hiện ra hình ảnh một cậu bé thiếu gia kiêu hãnh, mặt đầy vẻ đắc ý nói: “Con trai, mau nhìn xem, ba giỏi không! Con hãnh diện lắm phải không?”
Mắt Ôn Độ trong nháy mắt đỏ hoe.
Ba viết rất ít.
Cộng thêm lời dặn dò của bà nội, mới miễn cưỡng hết một tờ giấy.
Còn lại một chồng giấy dày cộp, tất cả đều là thư em gái viết.
Nhớ đến đôi mắt to tròn ngây thơ của em gái, Ôn Độ đặt trang giấy mà ba và bà viết xuống, lấy bức thư của em gái ra.
Cũng không biết ba đã chịu đựng như thế nào mà lại viết cho em gái nhiều thư đến vậy.
Có chút khó có thể tưởng tượng được ba có thể kiên nhẫn đến thế.
Ôn Độ mở chồng giấy dày cộp đó ra, lúc nhìn thấy chữ viết trên bức thư cậu kinh ngạc một hồi.
Bức thư này hóa ra là do em gái tự viết!!!
Chi là bức thư này trông có vẻ rất khó đọc.
Trước đây, Ôn Độ có thể đọc văn kiện tiếng Anh một cách trôi chảy, nhưng bây giờ phải mất một lúc lâu cậu mới đọc được một dòng thư. Nhìn vào hình thức của bức thư, cậu biết ngay rằng chắc chắn có ba cậu ở bên cạnh hướng dẫn.
Ba cậu xét về một số mặt, là một người rất lãng mạn.
Chi tiếc là sinh nhầm thời đại.