Ôn Độ nghe xong, lặng lẽ quay người rời đi.
Cậu không đi đâu khác, trực tiếp đến cửa hàng tạp hóa, đặt mua một trăm quả trứng. Nghĩ đến việc trong nhà có phụ nữ mang thai, hai đứa trẻ con, cộng thêm cậu và Triệu Kiến Đông, tổng cộng là sáu người.
Mỗi người một quả trứng mỗi ngày, vậy là hai trăm quả trứng.
“Chủ tiệm, tôi mua hai trăm quả trứng. Ông cứ đếm trước đi, lát nữa tôi qua lấy!” Nói xong, Ôn Độ rời đi.
Cậu nhớ mấy hôm nay có thấy một ông lão dắt bò vào thành phố nên đến hỏi xem ông lão có thể cung cấp sữa cho nhà cậu mỗi ngày không.
Ông lão ngồi dưới gốc cây cổ thụ, người qua lại khá đông, nhưng không ai mua sữa của ông ấy cả.
Ôn Độ tiến đến hỏi thẳng ông lão: “Ông ơi, sữa bán thế nào vậy?”
Ông lão nhìn Ôn Độ, nhìn vào cái bình trong tay cậu, mới thong thả nói: “Bình to như của cậu, ba hào một bình.”
Giá cũng khá đắt.
Nhưng với một bình này, mỗi người trong nhà có thể uống một cốc, không tính là đắt.
Tra Vậy thì cho tôi một bình trước. Bắt đầu từ ngày mai, ông có thể giao sữa đến mỗi ngày không?
Ôn Độ nói thẳng: “Vậy thì cho tôi một bình trước. Bắt đầu từ ngày mai, ông có thể giao sữa đến mỗi ngày không? Tôi ở trong con ngõ phía trước, ông đi qua sẽ thấy một cửa hàng tạp hóa. Đi thêm khoảng năm mươi mét, nhà có cây đu đủ trước cửa là nhà tôi. Tôi họ Ôn, đây là tiền sữa một tháng, tôi thanh toán cho ông trước.”
Ôn Độ móc ra chín đồng, đưa cho ông lão.
Ông lão đã quanh quẩn ở đây nhiều ngày rồi, một giọt sữa cũng không bán được, kết quả là hôm nay lại có một đơn hàng lớn.
Mặc dù sau này phải giao sữa mỗi ngày, nhưng một tháng có chín đồng.
Ông lão rất vui mừng, bàn tay run run đưa ra: “Cậu đưa bình cho tôi, tôi vắt sữa cho cậu ngay bây giờ.”
“Được.”
Mười mấy phút sau, Ôn Độ bưng một bình sữa đi đến trước cửa hàng tạp hóa. Người trong cửa hàng tạp hóa đã xếp trứng đặt vào giỏ lớn bên cạnh.
Ôn Độ đi vào, trả tiền: “Chủ tiệm, lát nữa tôi sẽ bảo cháu tôi mang giỏ qua cho ông.”
“Không vội, không vội, chúng tôi cũng chưa cần dùng ngay.”
Chủ tiệm rất nhiệt tình.
Ôn Độ một tay bưng sữa, một tay xách giỏ trứng về nhà, làm cho Triệu Hiểu Phi sợ hãi.
“Em mua những gì thế này? Sao em mua nhiều trứng vậy? Công nhân được ăn thịt mỗi ngày là đã xa xỉ lắm rồi, sao còn cho họ ăn trứng nữa?”
Triệu Hiểu Phi tim đau như cắt, chỉ nghĩ đến việc những thứ này biến thành tiền là đã đau lòng không chịu nổi.
Ôn Độ đặt trứng lên kệ ngoài nhà: “Đây không phải để cho công nhân ăn, mà là cho chúng ta ăn. Chị Tiểu Phi, sau này mỗi sáng chị luộc sáu quả trứng. Mỗi người một quả.”
“Ngoài ra, đây là sữa, nấu sữa hơi tốn công. Phải đun lửa lớn, sau khi sôi thì tắt Bếp đi. Đợi đến khi sữa không sôi nữa thì tiếp tục đun, lặp lại bốn, năm lần là có thể uống được. Sau này mỗi sáng đều có người mang sữa đến, em đã trả tiền rồi. Đến lúc đó phiền chị Tiểu Phi nhé.”
Triệu Hiểu Phi nghe nói nấu sữa có bước như vậy, lập tức nghiêm túc ghi nhớ.
“Không phiền, có gì mà phiền chứ?”
Trên bếp đang đun một nồi canh, giờ cũng gần xong rồi.
Triệu Hiểu Phi nhấc nồi canh xuống, đổ sữa vào một nồi nhỏ khác để nấu thử. Theo lời Ôn Độ, chị ấy đun đến lần thứ năm mới bưng sữa vào nhà.
Uông Bình cũng dậy sớm, bình thường khi nấu ăn Triệu Hiểu Phi không cho chị ấy vào. Không phải vì muốn chị ấy kiêng khem, mà là vì giờ chị ấy không thể ngửi được mùi dầu mỡ, nên chỉ đứng ngoài rửa rau và thái rau.
“Ăn sáng thôi.”
Triệu Hiểu Phi luộc sáu quả trứng, nhưng chị ấy không ăn.