Luật Hạo Chi lắc đầu, trên người luôn toát lên một vẻ tự cao tự đại, bị Luật Cảnh Chi nhìn thấu ngay lập tức.
“Anh cho rằng bờ bên kia nghèo nàn, lạc hậu, coi thường bọn họ. Dù anh có giáo dưỡng tốt nên anh không nói ra những lời này, nhưng anh à, anh tự hỏi lòng mình xem, anh có thật sự thích bờ bên kia không? Anh không thích.”
Luật Cảnh Chi cảm thấy anh trai không nên như vậy, một người làm ăn thực thụ không nên có tầm nhìn hạn hẹp như thế.
“Anh à, anh có biết tại sao ông nội để anh đi theo ba mẹ đến đất liền không? Anh có biết tại sao ông nội đồng ý cho chúng ta sang bờ bên kia không?” Luật Cảnh Chi rất thông minh, thông minh đến đáng sợ.
Luật Hạo Chi luôn cảm thấy nếu em trai lớn hơn một chút nữa, ông nội chắc chắn sẽ thích em trai hơn.
Nhưng cậu ấy biết em trai không thích điều đó.
Cho nên cậu ấy luôn chắn ở phía trước em trai, để em trai được làm những điều cậu bé thích.
Hàng ngày cậu ấy có rất nhiều bài vở, phải học rất nhiều thứ. Cậu ấy đã từng trải qua gian khổ bị các loại hình giáo dục tinh hoa ép đến không thở nổi, nên không muốn em trai phải trải qua điều đó một lần nữa.
Niềm vui duy nhất trong cuộc sống của Luật Hạo chính là em trai.
Cậu ấy nhìn em trai nhíu mày, nghiêm túc chỉ ra lỗi sai của mình thì không nhịn được mà muốn nhìn thêm một lát.
Dáng vẻ em trai quan tâm cậu ấy thật hạnh phúc.
“Đương nhiên là vì ông muốn anh nắm bắt cơ hội. Một khi ông đi, truyền thông bên ngoài sẽ viết lung tung. Nhưng hành tung của chúng ta, sẽ không ai chú ý.” Luật Hạo Chi còn chưa nói
xong, Luật Cảnh Chi đã lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Cái bóng lưng tuấn tú đó thật vô tình.
Hỏng rồi, trêu chọc quá đà!
Em trai có vẻ rất giận.
Luật Hạo Chi vội vàng đuổi theo, đi bên cạnh em trai, giọng điệu mang theo chút nịnh nọt: “Chi Chi, em giận anh à?”
“Em rất phấn khích vì có thể tiết kiệm được nhiều lời. Vì anh còn thông minh hơn em tưởng, em vui mừng còn không kịp, làm sao có thể giận được?”
Rõ ràng là đang giận.
Giọng điệu y hệt ông nội.
Luật Hạo Chi cũng thích xem em trai giận dỗi, nhưng chỉ cần ngắm nghía một lúc là đủ rồi. Nếu không dỗ được em trai, e rằng ngày mai em trai đi qua bờ bên kia sẽ không dẫn cậu ấy theo.
“Chi Chi, chúng ta...”
“Đừng Gọi em là Chi Chi!”
“Được rồi, Tiểu Cảnh, em thấy chúng ta nên mang bao nhiêu tiền qua bờ bên kia là hợp lý?” Luật Hạo Chi chuyển hướng sự chú ý của em trai, để xoa dịu cơn giận của cậu bé.
Luật Cảnh Chi lạnh nhạt nói: “Anh muốn đầu tư gì thì mang bấy nhiêu tiền đi. Dù sao ông nhất định sẽ cho anh không ít.”
“Có lý, Tiểu Cảnh thật thông minh.”
Luật Hạo Chi cười híp mắt nói xong, Luật Cảnh Chi càng đi nhanh hơn.
Trong mắt cậu ấy tràn ngập ý cười, đi theo sau em trai.
Sở Thành.
Ôn Độ đi mua vật liệu cùng Triệu Kiến Đông.
Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy nhiều chiếc ô tô sang trọng.
Triệu Kiến Đông ngưỡng mộ nói: “Trước đây anh chưa bao giờ biết có người có thể lái những chiếc ô tô như vậy.”
“Sau này anh cũng sẽ có thôi.”
Ôn Độ hoàn toàn không ghen tị chút nào.
Vì sau này nhà nào cũng có xe.
Triệu Kiến Đông không dám nghĩ: “Bây giờ đến cả xe đạp anh cũng không có, còn muốn có ô tô ả? Nếu để mẹ anh biết, chắc chắn bà ấy sẽ nói, mơ đi, mơ thì thành hiện thực nhanh hơn.”
Ôn Độ cười hỏi anh ấy: “Tết năm nay anh có về không?”
“Không về, Tết về làm gì?” Thực ra Triệu Kiến Đông Muốn về, nhưng anh ấy biết Ôn Độ sẽ về.
Nếu bọn họ nhận công trình của ông chủ Đông Phiên kia, chắc chắn sẽ khởi công trước Tết.