Đôi khi, chỉ cần bạn kéo họ lên một chút, họ có thể thoát khỏi vực sâu.
“Nếu sau khi về lo liệu việc nhà xong, chị vẫn có thể quay lại đây làm tiếp. Sau này khi đứa bé ra đời, hết thời gian ở cữ, muốn quay lại làm việc cũng được.” Ôn Độ nói như vậy, Uông Bình lại muốn khóc.
Chị ấy chỉ là một người phụ nữ nông thôn giản dị, nhưng có nhiều dũng khí mà phụ nữ nông thôn thời đại này không có.
“Cảm ơn, ông chủ Ôn, cảm ơn, thật sự rất cảm ơn cậu! Cậu chính là ân nhân lớn của gia đình chúng tôi.” Uông Bình suýt nữa thì quỳ gối trước Ôn Độ.
Ôn Độ nghiêm mặt nói: “Không cần cảm ơn tôi, nếu cảm ơn thì hãy cảm ơn chính bản thân chị. Chính chị đã cho mình hy vọng để sống tiếp. Chính chị đã tự cứu lấy gia đình mình.”
Chị ấy là một người phụ nữ dũng cảm.
Khó khăn lắm Uông Bình mới ngừng khóc, Ôn Độ đói đến nổi bụng kêu réo, vừa định cầm bát ăn cơm thì nghe thấy tiếng bước chân ở cửa. Cậu vô thức quay đầu lại nhìn, thấy Cảnh Duy Châu đang đứng ở cửa, anh ta đi giày da, tóc chải chuốt, mặc vest rất bảnh bao.
Thôi rồi, bữa cơm này lại không ăn được rồi!
Ôn Độ đặt bát đũa xuống, mỉm cười chào hỏi: “Ông chủ Cảnh, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Nhà tôi vừa mới ăn cơm, anh cũng ngồi xuống uống vài chén nhé?”
Triệu Hiểu Phi dẫn hai đứa trẻ và Uông Bình đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cảnh Duy Châu nhìn thấy trong phòng toàn là phụ nữ và trẻ con, tất nhiên không thể mặt dày mà ngồi xuống.
“Ông chủ Ôn, tôi đã ăn rồi.” Cảnh Duy Châu khéo léo từ chối.
“Anh Đông, lấy cho ông chủ Cảnh cái ghế, rồi rót thêm chén trà.” Ôn Độ nói xong thì ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, mà ăn với tốc độ có thể nói là ngấu nghiến.
Cậu ăn rất nhanh, nhưng dáng vẻ lại vô cùng tao nhã.
Có thể thấy xuất thân không hề tầm thường.
Cảnh Duy Châu nghĩ như vậy thì yên tâm hơn.
Người trẻ tuổi như vậy chắc là có bối cảnh gia đình, nên mới có thể kiêu ngạo như thế.
Triệu Kiến Đông đứng dậy lấy ghế, lại bê thêm cái bàn tre nhỏ đặt trước mặt Cảnh Duy Châu. Cảnh Duy Châu ngồi dưới gốc cây, nhàn nhã uống trà.
Ôn Độ điềm tĩnh như một nhà sư già ngồi thiền, không hề vội vàng.
Cuối cùng, cậu cũng ăn xong, đứng dậy súc miệng rồi mới đi đến ngồi cạnh Cảnh Duy Châu.
“Ông chủ Cảnh, đã quyết định giao công trình này cho chúng tôi chưa?” Ôn Độ thật đúng là thích đi thẳng vào vấn đề.
Cảnh Duy Châu: “”
Anh ta có thể nói là không sao? Người ta đã đến tận nơi, chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao?
“Đúng là có ý định như vậy.”
“Nếu ông chủ Cảnh chọn hợp tác với chúng tôi thì quá tuyệt rồi.” Ôn Độ bật chế độ thuyết phục: “Nếu anh đang vội khởi công, chúng tôi có thể xây nhà xưởng cho anh trước. Những yêu cầu sau này như ký túc xá cho công nhân, căng tin, chúng tôi có thể thực hiện từng giai đoạn. Ký túc xá có thể thuê tạm, căng tin cũng dễ giải quyết. Nhà xưởng và nhà kho, đây mới là hai vấn đề quan trọng nhất.”
Cảnh Duy Châu cũng hiểu được điều này.
Nếu anh ta không vội, thì làm sao lại quay về tìm Ôn Độ.
Nếu tìm người khác, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian mới vẽ xong bản vẽ thiết kế thi công. Hơn nữa, bản vẽ thiết kế tòa nhà này vốn dĩ do Ôn Độ thiết kế, và chính Ôn Độ đã trực tiếp xem xét hiện trường, khảo sát thực tế mới vẽ ra được. Bản vẽ thiết kế thi công do cậu vẽ, chắc chắn sẽ nhanh hơn người khác rất nhiều.
Bởi vì cậu đã có dự tính trong lòng.
Bốn vạn năm, không phải là anh ta không trả nổi.