Ai mà không muốn làm việc cho một ông chủ như vậy?
Mọi người đều hận không thể mang cả làng đến đây.
Trước đó, Triệu Kiện Đông còn lo lắng không biết Tết đến nơi rồi lấy đâu ra người làm.
Sau khi rời khỏi nơi công nhân ở, Triệu Kiến Đông chỉ có hai chữ để nói với Ôn Độ, bái phục.
“Chắc em không thật sự cho thêm năm đồng đâu nhỉ? Chỉ là muốn bọn họ chủ động giới thiệu thêm người đến làm thôi, phải không?” Bây giờ Triệu Kiến Đông cuối cùng đã hiểu ra.
Ôn Độ hỏi lại: “Nếu không thì anh nghĩ em là gì? Thánh nhân à?”
Hiện tại cậu rất thiếu tiền, làm sao có thể sẵn sàng cho người khác nhiều tiền như vậy.
Nhưng không cho tiền thì không được.
Những người đi làm xa đều đã về nhà đón Tết.
Ngày hôm sau, Ôn Độ đi tới công trường sớm, còn Triệu Kiến Đông thì đi mua vật liệu.
Buổi tối trở về, hai người gặp nhau.
Ôn Độ giúp Triệu Kiến Đông kiểm tra, phát hiện ra một số vấn đề, Triệu Kiến Đông lập tức cảnh giác. Khi đã thương lượng giá cả xong, người ta giao hàng đến. Ôn Độ đội mũ bảo hiểm đứng bên cạnh giám sát, đảm bảo không có bất kỳ vấn đề gì, mới cho người giao hàng rời đi.
Dù sao, cậu cũng chưa trả toàn bộ tiền, một khi vấn đề gì xảy ra, cậu sẽ không trả tiền.
May mà hiện tại con người rất chân thật, loại người làm điều xấu vẫn chưa nhiều.
Công nhân lần lượt đến đông đủ.
Trước sau có hơn 100 công nhân đến.
Ôn Độ dự kiến trước được tình hình, nên đã thuê một tòa nhà cao năm tầng. cho xây dựng những chiếc giường chung lớn bằng gạch và ván gỗ trong tất cả các phòng. Có nhiều phòng, đủ để mọi người ở.
Có đến sáu phòng tắm riêng biệt.
Môi trường ở đây còn tốt hơn cả tòa nhà trước đó.
Hợp đồng thuê tòa nhà trước chưa hết hạn, Ôn Độ đã nhờ những phụ nữ có thể làm việc ở gần đó đến dọn dẹp và cải tạo nơi này thành nhà ăn.
Cậu còn xây lại Bếp, để mùa hè nấu ăn cho tiện hơn.
Vì số lượng người tăng lên nên lượng thức ăn cần chuẩn bị cũng nhiều hơn.
Một mình Triệu Hiểu Phi thì không thể quán xuyến hết được.
Vì vậy, khi Uông Bình về nhà, cậu bảo chị ấy có thể đưa thêm hai người nữa đến.
Giờ đã đến lúc bắt đầu làm việc mà Uông Bình vẫn chưa về, Ôn Độ định tạm thời thuê ba người phụ nữ ở địa phương. Ai ngờ vừa định đi tìm người thì thấy Uông Bình quay lại.
Bên cạnh chị ấy còn có bốn người phụ nữ khác.
Uông Bình hơi ngại ngùng nói: “Ông chủ Ôn, tôi có dẫn theo nhiều người quá không?”
“Không nhiều, vừa đủ.” Ôn Độ còn đang lo Uông Bình không thể dẫn được một ai đến.
Uông Bình nhanh chóng giới thiệu: “Đây là em gái tôi, đây là chị gái tôi, đây là mẹ chồng tôi, còn đây là chị dâu lớn của tôi. Đây là ông chủ Ôn mà con đã nói với mọi người đó.”
“Ông chủ Ôn, xin chào!”
Những nhà Uông Bình nói tiếng phổ thông không được tự nhiên, chào hỏi Ôn Độ.
Ôn Độ thấy người đã đến, không cần phải ra ngoài tìm người nữa, lập tức nói với Uông Bình: “Ngày mai là khởi công rồi, hôm nay chắc chắn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Chị đi hỏi chị Tiểu Phi xem có việc gì cần làm không. Chuẩn bị xong xuôi rồi thì nghỉ sớm, ngày mai dậy sớm làm việc.
Vì mọi người đều ra ngoài kiếm tiền nên Ôn Độ cũng dứt khoát nói thẳng luôn.
Nghe nói ngày mai sẽ bắt đầu làm việc, người nhà Uông Bình thúc giục Uông Bình nhanh chóng đi về.
Bọn họ đều không muốn nghỉ ngơi.
Buổi tối, Ôn Độ về nhà, thấy Triệu Hiểu Phi vẫn chưa ngủ.
Nhà Uông Bình không sống ở đây, mà chuyển đến căn nhà mà trước đây công nhân ở.