Ôn Độ vẫn nhớ kiếp trước cậu gặp một bà lão, bà lão ấy rất thích than vãn với cậu. Bà lão nói, bà ấy không thích lên thành phố chút nào, sẽ bị con dâu chê là lãng phí nước, không biết cách sống.
Miệng con dâu lầm bẩm suốt ngày, tiền nước đắt thế nào, tiền điện đắt thế nào.
Mỗi ngày bà ấy chăm sóc cháu, rửa rau nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, con dâu lại cho rằng đó là những việc bà ấy phải làm. Vì bà ấy ở đây ăn nhờ ở đậu, chẳng làm gì cả.
Thuê một người giúp việc còn phải mất năm nghìn tệ một tháng đấy!
Con dâu bà ấy lại chẳng đưa một đồng nào.
Thời đó, người thành phố luôn tỏ ra cao sang, coi thường những người nông thôn quê mùa.
Ôn Độ nhìn tiểu thiếu gia đang chăm chú ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, thận trọng nói trước với cậu bé: “Chi Chi, nhà anh rất nghèo, em biết rồi đúng không?”
“Vâng, em đã đến đó rồi mà.”
Khi nói chuyện, Luật Cảnh Chi nghiêm túc nhìn vào mắt Ôn Độ.
Đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, ai mà không thích.
Ôn Độ cảm thấy đứa trẻ này cũng thật tội nghiệp.
Nhưng dù cậu bé có tội nghiệp đến đâu, cũng vẫn là cậu chủ nhỏ của gia đình giàu có.
“Nhà anh không phải bữa nào cũng có thịt. Thậm chí có khi, trên bàn chỉ có một đĩa bắp cải muối hầm với dưa muối.” Ôn Độ còn giải thích cho cậu bé biết dưa muối là gì.
Luật Cảnh Chi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói: “Anh, em chưa ăn dưa muối bao giờ. Nhưng em nghĩ là em có thể ăn được. Em không kén ăn.”
Nếu để Luật Hạo Chỉ nghe thấy câu này chắc chắn sẽ mỉa mai.
Không kén ăn tại sao em lại là người lùn nhất trong nhà?
“Còn nữa, nhà anh không có bồn cầu xả nước, chỉ có hố xí thôi. Hơn nữa, mùa đông rất lạnh, nếu em đi vệ sinh, có thể sẽ bị đóng băng mông. Cảm giác đó rất kho" chịu, chắc chắn em sẽ không chịu nổi.”
Ôn Độ nói có chút đáng sợ.
Luật Cảnh Chi tưởng tượng ra cảnh đó đó, trong lòng có chút kháng cự, nhưng nghĩ đến việc có thể thoát khỏi nhà họ Luật, cậu bé gật đầu nói: “Em có thể chịu được.”
“Lúc đó có thể em sẽ phải đắp chung chăn với anh, vì nhà anh không có chăn thừa.” Ôn Độ nghĩ bụng, chắc chắn cậu nhóc này sẽ rất kho" chịu.
Luật Cảnh Chi nhíu mày hỏi: “Vậy em có thể đắp chung chăn với Oanh Oanh không?”
Ôn Độ lập tức trợn mắt: “Em đang nghĩ gì vậy? Em là con trai, em gái anh là con gái. Sao có thể đắp chung chăn được? Hơn nữa, chăn của em ấy rất nhỏ!”
Luật Cảnh Chi lớn đến như vậy rồi nhưng chưa bao giờ đắp chung chăn với người khác, cậu bé chỉ bài xích theo bản năng.
“Đúng rồi, bên chỗ anh rất lạnh, lạnh hơn lúc em đến nhiều.” Ôn Độ lại tung ra chiêu lớn, cậu đưa tay ra làm động tác mô tả: “Chỗ này sẽ bị đông cứng, rồi phồng lên, nứt ra một cái miệng, bên trong có thể nhìn thấy thịt mềm nhũn, đau đến nỗi tay không nắm được thành nắm đấm.”
Luật Cảnh Chi nhìn Ôn Độ với ánh mắt thông cảm: “Anh, anh đến Sở Thành là vì nhà mình quá lạnh, anh không chịu nổi nên mới đi sao?”
Cậu nhóc này rốt cuộc có biết nói chuyện không vậy.
Ôn Độ cảm thấy cậu nhóc này hôm nay cứ cố ý chọc tức mình.
“Anh đi kiếm tiền.” Ôn Độ không che giấu: “Nhà anh nghèo như vậy, em cũng thấy rồi đấy.”
“Vậy anh kiếm được tiền chưa?” Luật Cảnh Chi quan tâm hỏi.
Ôn Độ lắc đầu: “Anh mới đi được mấy ngày? Chỉ là đi theo dân làng qua đó mở mang tầm mắt thôi.”
"Ồ.”
Có người dựng tai lên nghe bọn họ nói chuyện, Ôn Độ và Luật Cảnh Chi liếc nhau một cái, rất ăn ý mà im lặng. Ôn Độ lần này xác định rồi, cậu nhóc này đúng là cố ý hại cậu.
Cậu bé đang nghi ngờ cái gì chứ?
Không tin tưởng mình, mà vẫn đi theo mình?