Ôn Oanh không biết gói, nên ngồi đọc sách với Luật Cảnh Chi: “Cậu có biết những chữ này không?”
Luật Cảnh Chi học chữ phồn thể, không nhận ra những chữ giản thể này.
“Tớ học khác với sách của cậu.”
Ôn Oanh hiểu rồi, cậu bé không biết!
Không biết thì tốt quá!
Cô bé có thể dạy cậu bé.
“Vậy để tớ dạy cậu từ đầu nhé?” Ôn Oanh lấy sách ngữ văn ra, bắt đầu dạy từ bài học đầu tiên.
Nửa tiếng sau, Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi đang cúi đầu làm bài tập trong vở, cô bé đến gần Ôn Độ, kéo tay áo cậu nói: “Anh ơi, Chi Chi thông minh quá! Em chỉ dạy một lần mà cậu ấy đã nhớ hết rồi!
Ôn Độ ngạc nhiên.
“Có phải em ấy biết trước rồi không?"
“Cậu ấy không biết. Cậu ấy không nhận ra chữ trong sách giáo khoa của em.”
Ôn Oanh biết có những người rất thông minh, anh trai thông minh hơn cô bé, nhưng không ngờ Chi Chi cũng thông minh đến thế.
Ôn Độ thấy em gái đang ghen tị vội dỗ dành cô bé: “Oanh Oanh cũng rất thông minh.”
“Em là đồ ngốc thì có.”
Ôn Oanh vẫn rất tự hiểu bản thân.
Cô bé thầm thì nói chuyện với anh trai xong rồi quay lại bên cạnh Luật Cảnh Chi.
“Tớ kể cho cậu nghe những điều mà thầy cô giáo ở chỗ tớ dạy có được không?” Luật Cảnh Chi hỏi Ôn Oanh.
Trong lòng Ôn Oanh vẫn có chút không phục, nên gật đầu: “Được thôi!”
“Chỗ tớ cũng có chữ cái, nhưng cách đọc khác với chỗ cậu. Đây là A...”
Ôn Oanh cảm thấy đầu mình to ra.
“Đây là bí! Không phải bì!” Ôn Oanh chống nạnh.
Luật Cảnh Chi nhượng bộ, chỉ vào sách giáo khoa chuyển đề tài: “Vậy cậu nói cho tớ biết cái này là gì đi.”
Cậu bé bỏ cuộc rồi.
Ôn Oanh không thể dạy nổi.
Bà Ôn nhìn thấy hai đứa trẻ thì thầm to nhỏ, chơi rất vui, trong mắt hiếm hoi lộ ra vẻ vui mừng.
“Trước đây, người trong thôn đều cho rằng Oanh Oanh là một đứa ngốc, các bạn trong thôn không ai muốn chơi với Oanh Oanh. Mấy đứa trẻ thối đó toàn bắt nạt Oanh Oanh. Oanh Oanh bị bọn chúng đánh khóc mấy lần, nhưng vẫn muốn chơi với chúng.”
Bà Ôn gói xong một cái sủi cảo, rồi lấy một miếng vỏ sủi cảo khác bắt đầu gói: “Lần này con bé trở về, bà sợ nó lại muốn ra ngoài chơi với những đứa trẻ đó. Ai ngờ lần này nó lại có vẻ hiểu chuyện, không hề ra ngoài nữa.”
Làm sủi cảo xong.
Đợi đến giờ thì đi phát giấy.
Chuyện này đều do đàn ông trong nhà làm.
Ôn Thiều Ngọc đi phát giấy, Ôn Độ muốn đi theo, nhưng bị bà Ôn kéo lại.
“Con đi làm gì? Con vẫn còn trẻ con, chuyện này chưa đến lượt con. Đợi khi nào con trưởng thành rồi hãy đi. Đừng nghĩ rằng mình cao lớn rồi là người lớn. Trong nhà này, con vẫn là đứa trė."
Bà Ôn ra ngoài lấy củi vào, nhóm lửa nấu sủi cảo.
Ôn Độ ngồi trên đệm rơm nhóm lửa.
Nước sôi, cho sủi cảo vào nấu.
Sủi cảo chín, bà Ôn múc ba bát, đặt trên Bếp lò. Bà lại thắp nhang, cắm vào lư hương. Bắt đầu múc sủi cảo trong nồi ra.
“Bưng lên, ăn cơm thôi.”
Ôn Độ đứng dậy bưng sủi cảo vào nhà.
“Hai đứa dọn dẹp đồ đạc một chút rồi ra ăn cơm.” Ôn Độ nói với hai đứa nhỏ đang học bài.
Bà Ôn múc canh sủi cảo, gọt vào trong: “Tiểu Độ, mau lại đây, đổ nước nóng vào cho hai em rửa mặt, rửa tay. Sắp giao thừa rồi, chẳng lẽ để mặt bẩn mà đón năm mới sao?”
Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đi giày, xếp hàng rửa mặt, rửa xong lại bị đuổi vào nhà.
Bà Ôn chê hai đứa nhỏ vướng tay vướng chân.
Ôn Thiều Ngọc từ bên ngoài về, mọi người đều đã rửa mặt xong, rồi ngồi lại cùng nhau ăn sủi cảo đêm giao thừa.
Bữa tối Luật Cảnh Chi ăn hơi nhiều, nên bây giờ ăn sủi cảo chẳng thấy đói bụng chút nào, nhưng cậu bé cũng không thể phá hỏng bầu không khí