”Bà ơi, bà lại đây với con, chúng ta kiểm tra số tiền hôm qua kiếm được. Xem chúng ta đã kiếm
được bao nhiêu tiền.”
Có nhiều tờ đại đoàn kết lắm.
Và còn rất nhiều tờ hai đồng.
Ôn Độ đỗ túi ra, tiền trong nháy mắt biến thành một đống.
“Wow! Nhiều tiền quá!”
Ôn Oanh ngay lập tức cảm thấy tất cả bệnh tật của mình đều khỏi hết.
Ôn Thiều Ngọc đưa tay nắm một nắm tiền: “Từ nhỏ đến giờ ba chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy!”
Người không bình tĩnh nhất là hai ba con bọn họ.
Bà Ôn thì đã từng thấy rất nhiều chuyện trên đời, ngày xưa nhà bà cũng có không ít tiền.
Luật Cảnh Chi vốn là cậu ấm xuất thân hào môn.
Còn Ôn Độ, kiếp trước giá trị tài sản của cậu không biết nhiều đến mức nào, nếu đổi hết thành tiền mặt, có thể chất đầy cả căn nhà.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy đống tiền này, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kích động.
“Ba lấy một ít ra đếm trước.”
Ôn Thiều Ngọc nói rồi bắt đầu kiểm tra tiền.
Hắn chỉ lấy toàn đại đoàn kết.
Ôn Oanh thì cầm những tờ hai đồng, cô bé đếm từng tờ một, đếm đến mười tờ rồi để sang một bên, sau đó tiếp tục đếm.
Khi mọi người đã đếm xong toàn bộ số tiền, bọn họ gộp lại để tính tổng số tiền.
Cả gia đình đều sửng sốt.
Mỗi cái áo sơ mi Ôn Oanh bán được mười tám đồng, tổng cộng có chín mươi tám cái. Tất cả số áo sơ mi trắng bán được một nghìn bảy trăm sáu mươi bốn đồng.
Những áo sơ mi trắng này còn không bằng những bộ đồ nữ mà Ôn Độ mang về.
Một chiếc váy bán ba mươi đồng, áo thì có cái hai mươi, có cái hai mươi lăm.
Tổng cộng tất cả số quần áo này bán được hơn năm ngàn đồng.
“Vậy tất cả là bao nhiêu tiền?” Ôn Thiều Ngọc tò mò hỏi.
Ôn Oanh cũng rất tò mò, ngay cả Luật Cảnh Chi cũng muốn biết một bao tải quần áo kia có giá trị bao nhiêu.
Có lẽ người bình tĩnh nhất trong cả nhà chính là bà Ôn.
“Tổng cộng là năm nghìn bảy trăm chín mươi hai đồng”
Đây là điều mà ngay cả Ôn Độ cũng không ngờ tới.
Bởi vì giá gốc của đống quần áo này còn chưa đến một ngàn đồng.
Nhưng lợi nhuận của những bộ quần áo này lại lên tới năm ngàn đồng.
“Trời ơi, nhiều tiền quá!” Mắt của Ôn Oanh sáng lên, không ai ngờ rằng câu tiếp theo của cô bé lại là: “Anh ơi, bây giờ chúng ta có tiền rồi, anh về đi học lại nhé. Sau này thi đại học làm một sinh viên đại học nhé.”
Ôn Độ không ngờ em gái lại có khao khát học tập sâu sắc như vậy.
“Anh không bỏ học đâu, chỉ là những gì thầy cô dạy ở trường anh đã biết rồi.” Ôn Độ biết em gái lo lắng cho mình, cậu xoa đầu em gái rồi cười nói: “Em không cần lo lắng anh trở thành người mù chữ đâu.”
“Nhưng em muốn anh...” sau này có thể ngồi trong văn phòng.
Anh không cần phải đi công trường để vác gạch, cũng không cần làm những công việc nặng nhọc khác, làm một nhân viên văn phòng mà ai cũng ngưỡng mộ thì tốt biết bao!
Nếu Ôn Độ biết suy nghĩ trong lòng của em gái, cậu sẽ nói với cô bé rằng, việc thi đỗ đại học không phải là vấn đề đối với cậu.
“Bà ơi, ngày mai con định đưa Oanh Oanh lên thành phố kiểm tra sức khỏe.”
Ôn Độ đưa hết tiền cho bà, rồi trực tiếp nói ra ý định của mình.
“Đi đi, làm kiểm tra kỹ càng, xem rốt cuộc là bị làm sao.”
Ba ngày hai bữa bị bệnh như vậy khiến người ta lo lắng.
Ôn Oanh rất muốn nói mình không muốn đi, nhưng khi đối diện với ánh mắt kiên định của anh
trai và thấy khuôn mặt đầy lo lắng của bà, cô bé vẫn quyết định đi khám.