Bà không yên tâm để cháu trai ra ngoài.
Nhưng con trai mà không ra ngoài rèn luyện, sẽ giống như con bà, trở thành đồ vô dụng.
Bà đã nuôi dưỡng một đứa thành vô dụng rồi, không thể nuôi một đứa khác thành vô dụng tiếp
được.
Dù sao, bà cũng tôn trọng ý kiến của cháu mình.
Ôn Oanh nghe mà không hiểu gì, ngơ ngác nhìn anh trai, rồi lại ngây thơ nhìn về phía ba mình, cuối cùng nhìn Luật Cảnh Chi cũng không hiểu gì bên cạnh, hài lòng uống một ngụm canh.
Không phải cô bé ngốc, Cảnh Chi cũng không hiểu mà.
Ôn Độ không ngờ bà nội lại lo lắng chuyện này, cậu cười với bà, cam đoan nói: "Bà nội, bà cứ yên tâm đi, con ra ngoài làm việc đàng hoàng, không bao giờ đến chỗ nào xấu đâu, cũng càng không giao du với đám người xấu."
Lúc này mặt mày bà mới dịu lại: "Con đừng học theo ba con, đừng không có tiền đồ như thế."
"Mẹ, con thay đổi rồi mà! Lúc đó con chỉ đi một lần, con cũng đâu có thường xuyên đi chơi đâu!" Ôn Thiều Ngọc bên cạnh kêu oan.
"Hừ."
Bà cười lạnh, Ôn Thiều Ngọc liền co rúm lại.
Hắn đi đánh bạc, thua năm đồng.
Mẹ hắn suýt nữa dùng xẻng sắt chém đầu hắn rồi.
Ôn Thiều Ngọc biết đó là giới hạn của mẹ mình, nếu vượt qua giới hạn này, nhất định phải chịu
chết.
"Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì. Nhà này bây giờ không thể viết tên Tiểu Độ, thì viết tên tôi. Nếu anh dám làm bậy, tôi sẽ đuổi anh đi tức khắc."
Bà Ôn không muốn cháu vất vả kiếm tiền bên ngoài, con trai lại ở nhà tiêu pha tiền bạc.
Ôn Thiều Ngọc vừa nghe thế, nào dám nói không: "Mẹ, đừng nói nhà viết tên mẹ, cửa hàng cũng là của mẹ, con chỉ là người trông coi thôi."
"Thôi được rồi, đừng có ăn nói a dua nịnh nọt thế nữa. Cũng sắp tới giờ rồi, chúng ta đi bệnh viện xem kết quả có chưa."
Ôn Độ liền ra ngoài gọi xe ba bánh đến, bà Ôn nhìn thấy xe ba bánh cũng không nói gì, dẫn hai
đứa cháu lên trước.
Khoảng cách từ đây tới bệnh viện cũng hơi xa, dù sao bà cũng có tuổi. Hai đứa nhỏ thì vẫn còn nhỏ, đi nhiều quá, tối về sẽ đau chân.
Ôn Thiều Ngọc thực sự rất lười, không muốn đi bộ, hắn vui vẻ ngồi lên, thưởng thức cảnh đẹp trên đường Trường An.
"Mẹ, thật ra chúng ta sống gần nơi này thế này, nhưng chỉ mới tới đây được gai lần.”
Ôn Thiều Ngọc càng nhìn càng thấy nơi này rất tốt, đặc biệt là nghĩ đến sau này mình còn có một cửa hàng ở đây. Tâm trạng hắn phấn khích không thể kiềm chế.
Lần trước Luật Cảnh Chi đến đây đã nhìn thấy những nơi này, cũng đã được thăm thú nhiều nơi ở đây.
Ôn Oanh là người duy nhất chưa từng thấy những gì này.
Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới lạ.
Đến bệnh viện, Ôn Độ vào tìm bác sĩ, nhận kết quả kiểm tra rồi hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nói: "Bệnh nhân đã lớn tuổi, sau này phải chú ý dinh dưỡng, có chút thiếu dinh dưỡng đấy. Đứa trẻ này cũng thế, nên ăn nhiều đồ bổ vào. Có thể do sức đề kháng kém nên dễ cảm lạnh với sốt. Không có vấn đề gì lớn đâu."
Ôn Độ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bà nội và em gái đều khỏe mạnh, thỉnh thoảng cảm lạnh cũng không sao.
Ôn Độ cầm tất cả giấy tờ, cảm ơn bác sĩ rồi ra khỏi bệnh viện.
"Không sao rồi, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Trên đường về, trên xe không nhiều người.
Ôn Oanh và Luật Cảnh Chi đều có chỗ ngồi.
Đến nhà trời vẫn chưa tối, nhưng mặt trời đã lặn, lúc này rất lạnh.
Ôn Độ vào nhà lấy củi bắt đầu đốt lò sưởi.
"Ba, ba qua đây, con có chuyện muốn nói với ba." Ôn Độ vươn tay kéo ba mình ra ngoài.