Những lời mà Ôn Độ nói đều là những thứ mà các cửa hàng thời trang sau này nhất định phải có.
Ôn Thiều Ngọc nghe thế thì thấy vô cùng phấn khích.
"Thì ra còn có thể như thế à?"
Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khác hẳn với những nơi khác rồi.
Mặt mày Ôn Thiều Ngọc hớn hở không thôi: "Tiểu Độ, chỉ cần con mang về quần áo đẹp, chất lượng tốt, việc làm ăn của cửa tiệm nhà ta chắc chắn sẽ rất đông khách."
Ôn Độ mim cười.
"Tương tự, bên quần áo nam cũng cần sắp xếp như vậy. Cuối cùng là đồ trẻ em. Quần áo bé trai và bé gái chia ra bên trái và bên phải. Cũng cần chuẩn bị hai phòng thử đồ."
Ôn Độ nói một câu, Ôn Thiều Ngọc liền gật đầu lia lịa.
"Con nói đúng."
"Về phần vài cửa hàng dư ra, cứ nghĩ xem sau này có thể làm gì khác không. Nếu chúng ta không cần đến, có thể cho thuê. Như vậy mỗi tháng có thể kiếm thêm ít tiền."
Ôn Thiều Ngọc nghe xong lời của Ôn Độ, vỗ vai con trai: "Con đúng là con của ba. Giống ba, đều thông minh!"
Bà Ôn nghỉ ngơi một lát để lấy lại sức, nghe thấy lời của con trai, bà thật muốn lại tát cho một cái.
"Ôn Thiều Ngọc, cái đầu của con như thế nào chính con không biết sao?"
Ôn Thiều Ngọc cười hì hì: "Con không quan tâm, dù sao đây cũng là con trai của con, con trai thông minh là giống ba còn gì."
Ôn Độ: "..."
Bà Ôn: "Không biết xấu hổ, thật không biết con giống ai nữa?"
Cả nhà họ vẫn chưa ăn cơm tối.
Mọi người ăn trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh toàn là ăn ăn thịt, buổi tối chỉ ăn chút đồ thanh đạm.
Khi bà Ôn còn trẻ, trong thôn có một nàng dâu từ phía Nam tới. Bà học được từ cô ấy cách làm dưa muối kiểu miền Nam, những năm qua trong nhà thỉnh thoảng đều ngâm một ít.
Bà lấy dưa muối ra, cắt vài lát thịt, xào chung với dưa muối.
Lại nấu một nồi cơm.
"Được rồi, qua đây ăn cơm đi."
Dưa muối xào với thịt ba chỉ rất thơm, cũng rất hao cơm.
Luật Cảnh Chi cảm thấy mình không thể ăn được nhiều, kết quả lại ăn một bát đầy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên không thôi.
Ôn Độ nhìn Luật Cảnh Chi đang ngẩn ngơ, nhướn mày, gắp cho cậu ấy một miếng thịt mỡ: "Ăn nhiều chút cho cao lớn, sau này đừng nghĩ đến chuyện ngồi xe miễn phí nữa. Nếu lần sau gặp còn không cao bằng em gái anh thì phiền lắm."
Ôn Oanh tò mò nhìn Luật Cảnh Chi, giọng ngọt ngào hỏi: "Chi Chi, hóa ra cậu ngồi xe không cần mua vé à?"
Cô bé đưa tay nhỏ so sánh, nhớ đến một đứa trẻ kiếp trước.
Khi đó anh trai sống ở công trường, có một đôi vợ chồng trẻ cũng sống trong một ngôi nhà tạm ở nơi đó.
Đôi vợ chồng đó bỗng khóc thảm thiết.
Cô bé tò mò đến gần nghe lén.
Kết quả, người vợ trẻ khóc rất thương tâm nói: "Bác sĩ nói, đầu đứa trẻ sẽ ngày càng lớn, nhưng cơ thể lại mãi mãi chỉ có thể như thế này. Nó sẽ không bao giờ cao lên được. Trí thông minh cũng không thay đổi. Căn bệnh này không thể chữa được. Bác sĩ bảo chúng ta nên sinh thêm đứa khác."
Người mẹ còn nói rất nhiều điều, Ôn Oanh đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Cô bé không bay vào trong nhà người ta nữa.
Ôn Oanh thật sự tò mò đứa trẻ đó trông như thế nào.
Cô bé đợi mãi, đợi đến sáng khi họ dậy nấu ăn, mới lén vào xem đứa trẻ đó.
Đứa trẻ đó cơ thể như một tuổi, nhưng đầu lại rất to, trông như ba tuổi vậy.
Ba mẹ nó nói, bây giờ nó đã ba tuổi rồi. Nhưng nó khác với những đứa trẻ ba tuổi bình thường.
Nó sẽ không bao giờ biết đi, cũng không tự chăm sóc bản thân. Mãi mãi chỉ có thể nằm thế như em bé.
Cơ thể nó cũng sẽ cao lên, nhưng sẽ rất chậm.