Tiểu Lục còn định từ chối, thì Ôn Độ nói: "Tôi mua món vịt quay bà Kim thích ăn nhất định, chắc chắn hôm nay bà sẽ rất vui."
Một câu nói trúng ngay điểm yếu của Tiểu Lục.
Tiểu Lục biết đây là ý tốt của Ôn Độ, nên đồng ý.
Bà Kim thấy vịt quay, quả nhiên rất vui, cả buổi cười không ngớt.
Ăn xong, Tiểu Lục cùng Ôn Độ ra ngoài.
"Hôm nay cảm ơn cậu."
"Anh nói vậy là khách sáo rồi. Sau này bà tôi, ba tôi và em gái tôi đều phải nhờ anh giúp đỡ."
"Đó là chuyện đương nhiên."
Ôn Độ không quay lại nông trường Hồng Tinh ngay mà cùng Tiểu Lục đến chỗ Cửu gia.
Cậu lấy ra vài nghìn đồng, đặt trước mặt Cửu gia.
"Cậu có ý gì đây?" Cửu gia không vui.
Ôn Độ nói thẳng mục đích của mình: "Tôi định mời chú ra giúp xây cho nhà tôi vài cửa hàng đặc biệt."
Tham vọng của Ôn Độ không nhỏ.
Cậu muốn biến cửa hàng quần áo của nhà mình thành cửa hàng quần áo thật đặc biệt. Ôn Độ sẽ cung cấp mẫu mã, nhờ Hoàng Long Nghị bên kia gia công.
Qua một hai mươi năm nữa.
Nhà cậu sẽ trở thành thương hiệu lâu đời.
Cửu gia cảnh giác nhìn Ôn Độ: "Cậu nghe ai nói vậy? Tin này không đáng tin đâu, tôi không làm đâu."
"Cứu nguy chứ không cứu nghèo. Trong sân nhiều người như vậy, chú định để họ sống mãi thế này à? Dù là thợ mộc hay thợ xây, có tay nghề thì không lo chết đói."
"Tôi ở phía Nam cũng làm việc này. Nhưng tôi không xây nhà cổ, cái đó cần tay nghề, tay nghề tôi không đủ. Tôi nhiều nhất chỉ xây được cao ốc thôi."
Cửu gia nghe Ôn Độ nói mấy câu này, dù thế nào thì cũng cảm thấy không thuận tai.
Còn nhiều nhất chỉ xây được cao ốc?
Xây cao ốc là chuyện dễ dàng như vậy sao?
Nhưng những lời cậu nói đều có lý.
Ông không thể nuôi những người trong sân cả đời. Phải tìm cho họ một con đường lui.
"Nói ý tưởng của cậu đi."
Cửu gia chưa dứt lời, Ôn Độ đã lấy ra vài tờ giấy đặt trước mặt ông.
Chà, hóa ra là có chuẩn bị trước.
Cửu gia nhìn bản thiết kế trên giấy, càng nhìn càng trở nên nghiêm túc.
"Nhà này tôi giúp cậu xây, chỉ là số tiền này e rằng không đủ." Cửu gia nhìn qua đã biết cần bao
nhiêu tiền.
"Tiền tôi sẽ gửi thêm cho chú sau." Ôn Độ lấy ra bản hợp đồng, một bản đưa cho Tiểu Lục: "Nói miệng không bằng viết giấy. Như vậy mọi người đều yên tâm."
Cửu gia là người có học, nhưng ông cũng rất khiêm tốn, không ai biết quá khứ của ông.
Ông xem xong nội dung trong hợp đồng, nhìn đứa trẻ trước mặt bằng con mắt khác.
"Cậu đủ tuổi chưa?" Cửu gia luôn là người rất thẳng thắn.
Ôn Độ, tuổi mụ sau Tết là mười ba tuổi: "..."
"Hợp đồng tôi sẽ để ba tôi ký. Hôm nay đưa hợp đồng cho mọi người, là để nói trước cho rõ ràng."
Cuối cùng Cửu gia cũng không nhịn được mà bật cười.
Tiểu Lục đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc cậu bao nhiêu tuổi rồi? "
Sắc mặt Ôn Độ không thể thay đổi, nói: "Dù sao cũng không còn nhỏ nữa."
Mọi chuyện còn thuận lợi hơn Ôn Độ tưởng tượng, trời cũng đã tối, cậu phải về.
Cừu gia định để Tiểu Lục tiễn cậu, nhưng Ôn Độ không cho, tự mình gọi xe đi đến bến xe.
Tiểu Lục nhìn bóng lưng của Ôn Độ, tò mò hỏi Cửu gia: "Cửu gia, rốt cuộc thằng nhóc đó bao nhiêu tuổi?"
"Tuổi thiếu niên."
Tiểu Lục không hiểu là gì, gãi đầu.
Cửu gia cũng không có ý định giải thích.
"Tiểu Lục, từ hôm nay, cậu đi theo tôi học nghề. Người trong viện chúng ta, cậu chọn vài người lanh lợi, theo chúng ta đi làm việc, những người khác thì làm việc nặng trước."
"Từ nay về sau trong viện chúng ta vẫn như trước, không nuôi người lười."
Ông đã cho họ một nơi che mưa che gió rồi.
Còn chuyện họ có thể ăn no hay không, đó là chuyện của họ.