“Nhưng mọi người nửa tin nửa ngờ. Sau đó mỗi lần ăn cơm, ông cụ bảo chuẩn bị thêm một bộ bát đũa, thêm phần ăn. Dù không ai thấy người đó, nhưng thấy đũa di chuyển, thức ăn vơi đi.”
“Mọi người dần quen.”
“Mấy năm sau, đêm ba mươi Tết, nhà tôi nấu một nồi bánh chèo, đốt pháo đón giao thừa.”
“Ông cụ ngồi trên giường nói: Tôi phải đi rồi, người trên trời đến đón tôi về hưởng phúc. Nhà tôi không ai để ý.”
“Đến khi bánh chẻo chín, dọn lên bàn, pháo nổ vang, mọi người bắt đầu ăn. Mẹ tôi phát hiện ông cụ không đến, bảo người đi gọt. Họ thấy ông cụ mặc bộ đồ mới, nằm trên giường, không còn hơi thở.”
“Ông cụ ra đi không bệnh tật, không đau đớn. Sau đó, nhà tôi mới tin lời ông, nghĩ ông là người có phúc.”
“Sau khi ông cụ qua đời, nhà vẫn bày thêm một bộ bát đũa. Nhưng lúc ăn cơm bộ đó không còn bay múa nữa.”
Ôn Oanh nghe xong câu chuyện thì muốn kho"c.
Cô bé quay đầu thấy anh trai đứng sau, không biết đứng đó bao lâu.
Cô bé chạy đến ôm cổ anh trai: “Anh ơi, nếu một ngày em biến mất, anh không tìm thấy em. Em chắc chắn cũng như co gái xinh đẹp đó đi theo bên cạnh anh. Chỉ là em không giống cô ấy, người ta thấy cô ấy, còn anh không thấy em, cũng không nghe thấy em nói.”
Ôn Độ tưởng em gái tưởng tượng, không nghĩ ngợi nhiều.
Cậu ôm em gái, dỗ dành: “Nếu có ngày đó, anh sẽ không sốt ruột.”
Nhưng anh sẽ dùng cả đời tìm em.
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
“Thôi nào, sao lại khóc thế? Mấy hôm nữa chúng ta chuyển đi, em nên tạm biệt bạn bè, sau này không biết có gặp lại không.”
Ôn Oanh nghĩ đến việc mình chưa chào tạm biệt các bạn ở trường, cô bé suy nghĩ một chút rồi xin anh trai một đồng tiền, sau đó quay lại chỗ ngồi trên ghế nhỏ và kéo tay Luật Cảnh Chi.
“Chi Chi, cậu đi cùng tớ đến cửa hàng mua ít đồ nhé.” Ôn Oanh không dám đi một mình, cô bé kéo theo Luật Cảnh Chi rồi mới nhận ra cả hai đều là trẻ con.
“Không được, cậu đi cùng tớ cũng không được. Chúng ta đều là trẻ con, phải tìm thêm một người lớn nữa mới được.”
Luật Cảnh Chi: “....”
Rồi, cô bé quay lại tìm anh trai: “Anh ơi, em muốn mua một món quà cho Tống Lệ Dĩnh, anh đi cùng em nhé?”
Ôn Độ không có ý kiến gì, cậu dắt xe đạp ra từ trong sân, Ôn Oanh ngồi lên thanh ngang phía trước, còn Luật Cảnh Chi ngồi ở ghế sau.
Đợi khi cả hai đứa trẻ đã ngồi chắc chắn, cậu đạp xe đến hợp tác xã.
Đến đó, Ôn Oanh nhìn thấy bánh ngọt bán, biết rằng Tống Lệ Dĩnh rất thích ăn, cô bé liền mua hai cân bánh.
Cô bé dùng hai hào rưỡi để mua một cuốn sổ tay đẹp và một cây bút máy.
Ôn Oanh đã tiêu hết một đồng tiền của mình, còn thiếu một ít tiền nên phải nợ anh trai.
Cô bé ôm cuốn sổ tay và cây bút, mang theo hai cân bánh, đến nhà Tống Lệ Dĩnh.
Hôm nay không phải ngày chính để đãi tiệc, ngày mai mới là ngày chính, và ngày kia nhà họ sẽ dọn đi.
Lúc đó nhà cửa sẽ lộn xộn, cô bé chắc chắn sẽ không có thời gian đón tiếp Tống Lệ Dĩnh. Có rất nhiều điều không thể nói với Tống Lệ Dĩnh.
Hôm nay là một thời điểm tốt.
Ôn Oanh đứng ở cửa gọi: “Tống Lệ Dĩnh, cậu có ở nhà không?”
“Có ở nhà.”
Vừa dứt lời, Tống Lệ Dĩnh đã chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Ôn Oanh, cô bé đầy vui mừng: “Cậu đến đây làm gì? Mau vào đi.”
Ôn Oanh quay đầu lại nhìn, thấy anh trai và Chi Chi không biết từ lúc nào đã trốn đi rồi.
Cô bé liền đi vào cùng Tống Lệ Dĩnh.
Ôn Oanh đưa món quà trong tay cho Tống Lệ Dĩnh: “Lệ Dĩnh, tớ sắp dọn nhà rồi. Sau này có thể sẽ rất ít khi quay lại. Nhưng tớ sẽ viết thư cho cậu. Đây là món quà tớ tặng cậu.”