Mễ Thượng Tài là người đến mua thuốc, cùng Ôn Thiều Ngọc, một người đi sang trái, một người đi sang phải.
Trạm y tế rất nhỏ, chỉ có vài phòng, đi vào trong còn khá âm u.
Ôn Thiều Ngọc vừa vào, ở cửa phòng thứ hai nhìn vào, thấy một đứa nhỏ đang nằm trên giường bệnh.
“Y tá đâu rồi? Trời lạnh thế này, không bật hệ thống sưởi cũng thôi đi, trẻ con truyền nước biển, lẽ nào không cần đắp chăn.” Ôn Thiều Ngọc không biết cách chăm sóc người khác, nhưng những đạo lý cơ bản nhất vẫn biết.
Hắn đắp chăn cho Luật Cảnh Chi, sờ lên bàn tay nhỏ truyền dịch của Luật Cảnh Chi, thấy tay lạnh ngắt như cục đá, quay người chạy đến chỗ bác sĩ gõ cửa.
Bác sĩ khám cho Luật Cảnh Chi, ngạc nhiên kêu lên: “Thiều Ngọc?”
“Anh rể, cho em một chai nhỏ giọt đi?” Ôn Thiều Ngọc đứng ở cửa, cười ngây ngô với bác sĩ.
“Ở trong sọt kia kìa, cậu muốn bao nhiêu thì tự lấy.” Vợ bác sĩ này là chị họ của Ôn Thiều Ngọc, hai nhà tuy không thường xuyên qua lại nhưng vẫn là họ hàng ruột thịt.
Ôn Thiều Ngọc đi vào, thấy bên trong thấy có rất nhiều chai, nghĩ rằng chắc chắn chân đứa nhỏ kia cũng rất lạnh nên lấy ba cái.
“Anh rể, có nước nóng không?” Hắn cầm chai cười hì hì với bác sĩ.
Bác sĩ cũng không ngẩng đầu lên nói: “Phía sau cửa đó, cậu tự rót đi.”
Ôn Thiều Ngọc rửa sạch chai, đổ nước ra ngoài, sau đó lại mang vào rót nước nóng vào, cuối cùng dùng nút cao su nút lại rồi ôm ba cái chai đi.
Hắn đặt cái chai đầu tiên xuống chân đứa nhỏ, để làm ấm chân đứa nhỏ.
Lại cầm dây truyền dịch quấn một vòng quanh chai khác, rồi đặt tay đứa nhỏ cạnh cái chai, như vậy khi nước chảy vào sẽ ấm chứ không quá lạnh, tay đứa nhỏ cũng không bị lạnh nữa.
Ôn Thiều Ngọc lấy cái chai cuối cùng, cởi giày ra ngồi trên giường bệnh đối diện, nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ ở phía bên kia.
Hắn chính là có bản lĩnh như vậy, bất kể lúc nào cũng có thể khiến bản thân thoải mái.
Ôn Độ không may mắn như ba mình.
Cậu đuổi theo đến đồn công an, Triệu Đại Hà cũng không định cho cậu đi cùng.
Cậu đành tự đạp xe đuổi theo phía sau.
Mất bao nhiêu thời gian, giờ đã là ba bốn giờ chiều.
Lúc này, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Bên ngoài trời rất lạnh.
Ôn Độ cảm thấy hơi bực mình, mặc dù đang chống chọi với gió rét nhưng trong lòng cậu lửa giận đang bùng cháy.
Cậu nhất định phải khiến tên buôn người bị xử bắn!
Cùng lúc đó, tại nhà khách duy nhất của huyện, một cặp vợ chồng trẻ bước ra từ bên trong.
Người phụ nữ xinh đẹp nhưng khuôn mặt tiều tụy, có lẽ nghe thấy tin con trai nên đi rất vội.