Bây giờ nghĩ lại, dường như mọi thứ như đã được định sẵn.
“Không có ai sống ở đây à?” Bà Ôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Em trai bà chắc chắn không phải người có địa vị cao.
Bà Ôn không biết em trai mình đang phải chịu đựng khổ sở ở đâu, trong lòng cảm thấy rất kho" chịu, đến mức suy nghĩ mông lung khiến tay bị kim đâm một chút.
"Á..."
Ôn Độ liền đứng dậy xem sao: “Bà nội, bà có sao không?”
“Không sao, chỉ bị kim đâm một chút thôi.” Bà Ôn miệng nói không sao nhưng biểu cảm trên mặt chẳng thể lừa được ai.
Ôn Độ không biết bà nội đang tìm ai, cũng không đoán được bà đang tìm ai.
Cậu trực tiếp hỏi: “Bà nội, nếu bà muốn tìm ai thì cứ nói với con, con sẽ nhờ người hỏi thăm giúp. Biết đâu có thể tìm ra. Bà cứ lo lắng thế này cũng không phải cách.”
“Em trai bà, là ông cậu của con.” Khi bà Ôn nói ra ba chữ này, cả người run rẩy không thôi, phải kìm nén một lúc mới tiếp tục nói: “Hai viện này trước đây là do ông cậu của con ở, ông nội con nói ông cậu con ở đây trông nom căn nhà. Nhưng mấy năm trước...”
Nói đến những năm trước đó, bà Ôn lại không kìm được nữa, quay lưng lại lau nước mắt.
Ôn Độ ngạc nhiên nhìn ba mình, Ôn Thiều Ngọc cũng sửng sốt, hắn cũng không biết mình còn có một người cậu.
“Mẹ, con còn có một người cậu à?” Ôn Thiều Ngọc không giỏi việc khác, nhưng tài điều chỉnh không khí thì rất tuyệt vời.
Hắn vừa mở miệng đã mang lại cảm giác hài hước.
Điều này khiến bà Ôn không còn buồn nữa.
Bà trừng mắt nhìn con trai “Nếu cho con biết thì cả thôn đều biết! Hơn nữa, cậu của con trông nom tài sản nhà mình...”
“Trông nom tài sản gì ạ?” Ôn Thiều Ngọc đầy tò mò.
Bà Ôn nhận ra mình lỡ lời, vội vàng dừng lại.
Nghe con trai hỏi, bà không vui nói: “Chuyện nhà đừng hỏi nhiều, người lớn nói chuyện cũng đừnŪ xen vào.”
Ôn Thiều Ngọc không chịu thua.
“Chuyện nhà không cho con biết, con không ý kiến. Nhưng người lớn nói chuyện con không được xen vào thì không đúng rồi! Mẹ, mẹ đang nói chuyện với con trai mẹ, không phải với ông nội con đâu.”
Bà Ôn lạnh lùng nhìn hắn, một lúc sau nói: “Cút!”
“Con có nói sai đâu?” Ôn Thiều Ngọc vẫn thấy mình bị oan.
Bà Ôn cầm chổi lên ném vào người hắn.
“Cút đi! Càng xa càng tốt! Đừng có làm phiền mắt tôi.”
Ôn Thiều Ngọc không dám ngồi đợi bị đánh, thấy mẹ ném chồi, hắn đã vội đứng lên trốn.
“Mẹ, tính tình này của mẹ cần phải sửa lắm rồi đó. Rõ ràng con không nói sai, sao mẹ còn đánh con? Mẹ tức giận vì biết mình đã sai thôi.”
Lời còn chưa dứt, Ôn Thiều Ngọc đã chạy vào phòng mình.
Bà Ôn tức giận đến không thở nổi “Nhìn xem ba con có ra thể thống gì không? Suốt ngày chỉ biết làm bà tức giận, như đồ ngốc vậy. Sao nó lại thiếu suy nghĩ như thế?”
Ôn Độ không dám nói lời nào.
Đợi mắng chán, bà mới tiếp tục kể về chuyện em trai mình.
“Ông cậu của con giúp nhà mình trông coi căn nhà. Hai căn nhà này là cho người khác thuê ở. Tiền thuê nhà cũng do ông cậu con giữ. Ngày xưa ý ông nội con là để ông cậu con tự giữ tiền mà dùng!”
“Mười mấy năm trước nhà mình vẫn liên lạc với ông cậu con. Nhưng sau đó mười mấy năm, liên lạc với ông cậu con bị đứt. Bà lo em trai bị liên lụy bởi hai căn nhà này, bị người ta xem như địa chủ thời phong kiến mà bắt đi.”
“Nếu thật sự vì căn nhà này mà thằng bé mất mạng, bà sao có thể chịu nổi được đây?”
Ôn Độ không ngờ còn có nhiều chuyện như vậy.
Cậu an ủi bà: “Bà nội, bà đừng lo lắng. Để con đi hỏi thăm trước đã.”