Bên tai cậu cứ văng vẳng lời nói ngọt ngào của em gái mình: “Chi Chi nói, bà giặt đồ rất vất vả. Có máy giặt này rồi, bà sẽ đỡ vất vả hơn. Anh ơi, em thật sự không Muốn Chi Chi đi chút nào.”
Ôn Độ nhẹ nhàng vỗ lưng em gái, trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải thừa nhận rằng cậu nhóc đó vẫn còn có tình người.
Không lạ khi đó cậu bé lại mượn cậu năm trăm đồng.
Cậu bé đó không có phiếu công nghiệp nên không thể đối với người ta, chắc chắn là phải lấy tiền để mua. Thêm vào việc mua máy giặt như này thì không phải là hơn năm trăm đồng sao?
Coi như cậu nhóc đó có tâm.
Ôn Độ nhìn vẻ mặt buồn bã của em gái, đau lòng dỗ dành: “Nếu em muốn gặp, đợi em lớn hơn chút, anh sẽ đưa em đi gặp cậu ấy.”
Không phải chỉ là Sở Thành thôi sao?
Đến lúc đó cậu đến Sở Thành làm ăn, nhờ người dò la về nhà họ Luật, không tin là cậu lại không tìm được cậu nhóc đó.
Ôn Oanh nghe thấy mình có thể chủ động đi tìm Chi Chi, liền tràn đầy mong đợi.
“Anh ơi, thật sự em có thể đi tìm Chi Chi à?”
“Đương nhiên là có thể.”
Vài năm nữa chính sách không còn chặt như bây giờ, Muốn đi Sở Thành cũng dễ dàng.
Nhưng đến lúc đó, em gái chắc cũng chẳng nhớ cậu nhóc đó nữa.
Dù sao cũng là để dỗ em gái trước. Còn những chuyện khác để sau này tính.
Ôn Độ nhìn thấy bà chưa về, liền ra ngoài lấy củi vào chuẩn bị nấu cơm.
Ôn Oanh ngồi trên ghế nhỏ giúp nhóm lửa.
Cô bé cúi đầu phủi bụi trên đầu gối, phát hiện quần mình bị rách, có chút sợ hãi vì sợ bà biết sẽ mắng mình.
“Anh ơi, quần em bị rách rồi.” Giọng nói mềm mại của cô bé vì sợ hãi mà run rẩy.
Ôn Độ an ủi em gái: “Không sao đâu, đến lúc đó để bà vá lại cho em là được.”
“Nhưng đây là quần mới, em mới mặc được bốn ngày.”
Ôn Độ lập tức hiểu vì sao em gái lại khóc.
Quần mới bị rách, bà chắc không chỉ tức giận thôi đâu, mà còn sẽ mắng cô bé một trận.
“Sao quần lại bị rách thế?” Ôn Độ hỏi.
Ôn Oanh lại nghĩ đến cảnh Chi Chi rời đi, chưa nói được gì đã bật kho"c.
“Lúc Chi Chi đi không cho em tiễn cậu ấy, em nghe thấy tiếng xe đi liền không nhịn được mà chạy theo, kết quả là bị ngã ở cửa.”
Cô bé cũng không biết sao quần lại dễ rách như vậy.
“Không sao, anh sẽ đi mua cho em cái quần mới.”
Ôn Độ bỏ gạo vào nồi, lau tay mặc áo khoác, định đi xe đạp mua cho em gái cái quần mới.
Cậu vừa ra đến cửa thì gặp bà Ôn.
“Con đi đâu vậy?” Bà xách đồ, liếc mắt nhìn cháu trai một cái rồi nói: “Nếu không có việc gì thì vào đây giúp bà một tay.”
“Giúp việc gì ạ?”
Ôn Độ không thể ra ngoài nữa, đi theo bà nội vào nhà, khi đi qua bên cạnh em gái, cậu lập tức liếc mắt nhìn em gái một cái, ra hiệu cho em gái đừng lo lắng.
Ôn Oanh nhận được tín hiệu, thấy bà nội đi tới, lập tức che đậy đầu gối.
Bà nội tuy lớn tuổi, nhưng mắt vẫn rất tinh.
“Che cái gì? Con tưởng che đầu gối là bà không thấy quần bị rách à? Bà đã nói bao nhiêu lần rồi, đi đứng chậm lại, nhìn đường đi. Đừng có mà suốt ngày như kẻ ngốc, suốt ngày té ngã. Quần rách rồi thì cởi ra, còn mặc làm gì?”
Bà nói xong thì lập tức đi vào trong nhà.
Ôn Độ nhìn theo bóng lưng của bà nội thì có chút ngỡ ngàng. Đã nhiều năm rồi cậu không nghe thấy bà nội mắng em gái như vậy.
Không trách được em gái vừa rồi sợ hãi như thế.
Ôn Oanh ngoan ngoãn leo lên giường, cởi cái quần ngoài bị rách.