Khi vào phòng phía tây, Ôn Oanh như khoe khoang báu vật, nói về chuyện máy giặt với bà nội, sau đó giải thích cách sử dụng máy giặt.
“Bà nội, bà hiểu chưa ạ?”
Ôn Oanh nói hết phương pháp sử dụng mà Luật Cảnh Chi dạy cô bé cho bà nghe, cô bé còn lo lắng bà nội không biết sử dụng, chu đáo hỏi một câu.
“Bà không phải đồ ngốc. Con nói lải nhải bao nhiêu lần, ai cũng nhớ được thôi.”
Bà nhìn máy giặt vận hành, thấy máy giặt quần áo quay qua quay lại, liền biết thứ này thật sự có thể giặt quần áo. Vì vậy, bà lập tức quý nó như bảo bối.
Ôn Thiều Ngọc cũng vừa về nhà, thấy máy giặt liền đến gần hỏi: “Có phải đây là máy giặt không?”
“Con còn biết thứ này à?” Bà cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Mấy ngày nay Ôn Thiều Ngọc đã lăn lộn khắp thành phố, đã quen hết mấy khu vực xung quanh.
“Con nghe nói có người tiêu tốn rất nhiều tiền để mua một cái máy giặt. Khi đó con còn nghĩ ai mà mua thứ này chứ, không ngờ lại là nhà chúng ta.”
Ôn Thiều Ngọc đến gần xem: “Mẹ, sau này quần áo trong nhà cứ để con giặt.”
Hắn cũng muốn thử dùng máy giặt.
“Lăn đi chỗ khác đi, nếu không có sự cho phép của mẹ, mẹ cấm con tuyệt đối không được đu.ng vào nó.”
Ôn Thiều Ngọc không dám cãi lại mẹ, kéo con gái ra chỗ khác.
“Ôn Oanh, ba thấy con bán quần áo giúp người trên phố hôm trước rất giỏi. Giỏi đến nỗi ba không tin đây là con gái của mình.”
Trước khi Ôn Thiều Ngọc xin người khác giúp đỡ, thì sẽ tâng bốc đối phương trước tiên.
Ôn Oanh lập tức cười tít mắt, hai má ửng hồng: “Ba, thật ra con cũng không giỏi đâu.”
Đó là do cô bé học từ chị gái bán quần áo bên đường.
Cả lời nói cũng giống y chang.
Ôn Thiều Ngọc nghĩ rằng con gái có tài năng bán quần áo, không tin con gái không biết.
“Con nghĩ giúp ba xem thử xem, sau này ba bán quần áo phải nói gì để thu hút khách hàng đây? Giống như hôm đó con bán quần áo trên phố vậy, có thể nhanh chóng thu hút nhiều khách hàng.”
“Ba, con không biết!” Ôn Oanh nói nhẹ nhàng.
Ôn Thiều Ngọc nghĩ con gái xấu hổ, không tự tin, dỗ dành: “Hôm đó con nói rất hay, giờ con nghĩ lại xem, nếu nhà mình mở cửa hàng, làm sao để người ta vào cửa hàng, mua thật nhiều quần áo?"
Mặt Ôn Oanh lập tức ngơ ngẩn ra.
Cái này cô bé thật sự không biết!
Trong giấc mơ cô bé chưa từng thấy ai mở cửa hàng buôn bán lại cần phải thu hút khách hàng!
Cửa hàng của người ta đều là khách tự vào mua mà!
Ôn Oanh nhìn ánh mắt kỳ vọng của ba, cố gắng nhớ lại những cảnh tượng trong giấc mơ, mặt đầy vẻ khó xử nói: “Ba ơi, cửa hàng của người ta đều là khách tự vào. Nếu không thì ở cửa hàng viết một cái bảng: ‘Mời các bạn tự vào mua quần áo nhé! đi ba.”
Ôn Độ vừa lúc đi qua, nghe thấy câu này, lập tức phun hết nước ra ngoài.
Suy nghĩ kỳ lạ như vậy cũng có thể nghĩ ra, không hổ là em gái của cậu!
“Anh, anh uống nước đi, nếu không lát nữa bà thấy, chắc chắn sẽ mắng anh đấy.”
Ôn Oanh còn bắt chước giọng điệu của bà Ôn mà nói: “Uống nước thì cứ uống nước đi, học theo cái gì đấy. Không chịu học hành tử tế, bà sẽ đánh gãy chân con cho coi.”
Ôn Độ: “
Đây đều là do ai hại hả?
Ôn Độ nhìn kẻ đầu sỏ, bưng cái ly ngồi cạnh Ôn Oanh, hỏi cô bé: “Những lời em vừa nói học từ ai đấy?”
Cậu dám chắc, nếu ba cậu mà tiếp thu ý kiến của Ôn Oanh, chắc chắn sẽ không có một ai đến mua hàng.
Bây giờ đâu phải đời sau, mà làm kiểu marketing như vậy.