“Giống như tuổi trẻ tràn đầy thanh xuân và sức sống. Cũng có nghĩa là, đây là khoảng thời gian đáng quý và đẹp đẽ. Chúng ta đặt cái tên này để nói với mọi người rằng, chỉ cần mặc quần áo của Hoa Dạng Niên Hoa, bạn sẽ tươi trẻ lại, đẹp như tuổi mười tám đôi mươi.”
“Được lắm!”
Ôn Thiều Ngọc thấy cái tên này thật sự rất hay!
Ý nghĩa hay, đặt tên cũng hay, lại lịch sự.
“Ba đi làm bảng hiệu.”
Ôn Thiều Ngọc ra ngoài, mở miệng gọi: “Mẹ, cho con ít tiền, con đi đặt bảng hiệu, lát nữa treo lên.”
Ôn Độ: “...”
Chuyện trong nhà, cơ bản đã xong rồi.
Ôn Độ thu dọn đồ đạc dự định đi về phía nam.
Khi thu dọn đồ đạc, cậu phát hiện một phong bì. Phong bì được viết bằng chữ phồn thể, nét chữ rất non nớt, nhưng so với chữ cái tiếng Anh của em gái, không biết tốt hơn bao nhiêu.
Cậu mở phong bì, bên trong toàn là chữ phồn thể.
May mà cậu đọc được.
“Bà Ôn, chú Ôn, anh Tiểu Độ:
Khi mọi người đọc được lá thư này, cháu đã đang trên đường về nhà rồi. Cảm ơn mọi người đã lựa chọn tiếp nhận cháu, đứa trẻ không chút lễ phép này, không cảm thấy phiền mà còn đối xử với cháu như người thân.
Những ngày ở nhà mọi người là khoảng thời gian hạnh phúc và vui vẻ nhất từ khi cháu sinh ra đến nay. Cháu sẽ mãi mãi nhớ những ngày đó.
Cháu không nỡ rời đi, thậm chí muốn mặt dày ở lại mãi.
Nhưng không thể.
Cuối cùng, xin hãy tha thứ cho việc cháu ra đi mà không lời từ biệt."
Ôn Độ đọc xong thư, cảm xúc rất phức tạp.
Thằng nhóc này còn biết làm người ta xúc động như thế nữa chứ.
"Tiểu Độ, ra ăn cơm đi."
Bà Ôn Gọi với từ ngoài vào, Ôn Độ lập tức đáp: "Dạ."
Cậu bỏ lá thư vào túi rồi đi ăn cơm.
Ăn xong, Ôn Độ nói: "Bà ơi, ngày mai con sẽ đi chuyến tàu chiều."
Bà Ôn đang khâu áo cho Ôn Oanh, nghe cậu nói thế thì lập tức dừng tay, giọng nói đầy sự luyến tiếc không nỡ: "Mới qua Rằm mà, sao đã đi rồi?"
"Bên đó còn nhiều việc. Con phải về rồi."
Ôn Độ vốn chỉ định về nhà ăn Tết, mồng hai sẽ đi, không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, kéo dài nhiều ngày.
Căn nhà thuê bên đó phải qua Tết mới có thể bắt đầu sửa chữa.
Cửu gia rất kiêng kỵ điều này, không động thổ trong tháng Giêng.
Cậu không chờ được đến lúc đó, chỉ có thể đi trước.
"Vậy sáng mai bà dậy sớm, luộc vài quả trứng cho con mang theo ăn dọc đường."
Bà Ôn nghĩ, sáng sớm dậy sớm đi mua vài quả táo, rồi mua chút đồ khô, tất cả đều cho cháu mang theo.
Đi tàu lâu như vậy, không mang nhiều đồ thì nằm suông trên tàu sao được.
"Bà ơi, Chi Chi khi đi còn để lại một lá thư." Ôn Độ nhìn thấy mắt bà Ôn hơi đỏ, biết bà vẫn còn bận tâm.
Thằng bé Luật Cảnh Chi đó rất đáng yêu.
Luôn lặng lẽ giúp đỡ người khác, đặc biệt được lòng mọi người.
Cậu bé còn theo sau Ôn Oanh, bất kể Ôn Oanh đi đâu cũng theo cùng, hai đứa như đôi song sinh. Có cậu ấy ở đây, bà Ôn bớt lo nhiều.
Nếu không, bà luôn lo lắng cháu gái không cẩn thận làm mình bị thương.
"Thằng bé viết gì trong thư thế?" bà Ôn hỏi.
Ôn Độ lấy thư ra đọc, cuối cùng, Ôn Độ nói: "Em ấy xin lỗi vì đã ra đi mà không từ biệt."
"Thằng bé chỉ về nhà thôi, sau này lớn lên, muốn về thì về, chẳng lẽ bà lại đuổi nó đi sao?" Bà Ôn nói nghe thì trông có vẻ hung dữ, nhưng thực tế cũng thương Luật Cảnh Chi.
Thằng bé đó cũng đáng được thương.
Còn lo bà giặt quần áo cực khổ, mua cho bà cái máy giặt.
Hai mắt bà Ôn đỏ bừng.