Hầu Tử mơ màng mở mắt, không ngờ rằng mình chưa kịp nhìn thấy đối phương đã bị hạ gục.
Khi gã ta tỉnh táo lại, thấy trên cổ tay mình có còng bạc.
Lúc này Ôn Độ đã hoàn tất việc làm biên bản.
Cậu đứng dậy, động tác của cậu làm Hầu Tử tỉnh giấc, Hầu Tử thấy Ôn Độ liền muốn xông tới.
“Yên nào!” Cảnh sát tiến lên giữ lại.
“Tốt nhất mày nên thả tạo ra thì hơn!”
Dù Hầu Tử đã bị bắt, nhưng miệng lưỡi vẫn không sạch sẽ chút nào, cố gắng vùng vẫy.
Ôn Độ khinh thường nhìn Hầu Tử một cái, bình tĩnh rời đi.
Hầu Tử tức điên lên!
“Mày nhìn cái gì? Có gan thì mau lại đây cho tao! Xem tao có đánh chết mày không.”
Ôn Độ không thèm để ý tới gã ta, cất bước rời đi.
"A......"
Hầu Tử điên cuồng la hét, tiếng la còn kèm theo tiếng cảnh sát nghiêm khắc quát mắng.
Ôn Độ đeo ba lô, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Trở lại toa ghế mềm, cậu đặt ba lô ở đầu giường, đi vệ sinh rồi quay lại khóa cửa, nằm trên gối nhắm mắt ngơi.
Lo lắng có người khác đến, cậu không dám ngủ sâu.
Nửa đêm, bên ngoài vẫn yên ắng như cậu đã dự đoán.
Có vẻ như tên nhóc gọi là Thiết Tỏa không nói chuyện của cậu với những tên khác.
Sáng hôm sau.
Toa tàu vẫn yên tĩnh.
Ôn Độ mở cửa nhìn ra ngoài, không thấy ai.
Cậu mang ba lô đi rửa mặt, quay lại bắt đầu ăn sáng.
Bà nội xào dưa muối với dầu, không bị đông cứng.
Bữa sáng này cậu cảm thấy ăn ngon hơn trước rất nhiều.
Hai ngày tiếp theo trôi qua bình thường.
Những tên trộm đó dường như biến mất, im lặng như chưa từng tồn tại.
Cậu không biết rằng thằng nhóc gọi là Thiết Tỏa luôn theo dõi cậu.
Khi Ôn Độ đi vệ sinh, đứa trẻ đó lập tức đuổi theo.
Khi tay của cậu ta sắp chạm vào Ôn Độ, thì bị cậu phản ứng nhanh chóng đè xuống đất.
Mặt Thiết Tòa dán xuống đất, đau đớn vội vàng xin tha: “Anh trai, anh có muốn tóm hết bọn trộm không?”
“Cậu hỏi câu ngớ ngẩn thật đấy.”
Ôn Độ từ giọng nói đã nhận ra đây là tên nhóc đi cùng Hầu Tử, tên Thiết Tỏa.
“Anh trai, tôi có thể chỉ hết chỗ ở của bọn chúng cho anh, hơn nữa còn có thể nói cho anh biết bọn chúng có bao nhiêu người.”
Ôn Độ không nói gì.
Thiết Tỏa biết Ôn Độ khó chơi, nhưng không ngờ lại khó chơi đến vậy.
Cậu ta chỉ còn cách đưa ra điều kiện.
“Chỉ cần anh đưa tôi ra khỏi đây, cho tôi một ít tiền là được.” Thiết Tỏa sợ cậu không đồng ý.
Ôn Độ nhìn chằm chằm vào cậu ta, không nói một lời, sau đó xoay người đi rửa tay.
Thiết Tỏa rất lo lắng, đưa ra một lá bài khác.
“Bọn chúng không chỉ trộm cắp, mà còn giết người nữa.” Thiết Tỏa nói xong, Ôn Độ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Thiết Tỏa qua gương.
“Lát nữa cậu đi cùng tôi gặp cảnh sát, nói hết những gì cậu biết. Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây.”
“Thật không? Tôi không tin.” Thiết Tỏa thông minh hơn Hầu Tử nhiều: “Anh biết người tối đó người ở bên ngoài là tôi. Nếu tôi đi chung với anh tới gặp cảnh sát, lỡ họ cũng bắt tôi luôn thì sao?”
“Cậu có thể chọn không tin tôi.”
Ôn Độ lau khô tay, quay người bước đi.
Cậu mới đi được hai bước thì nghe thấy Thiết Tỏa nghiến răng nói: “Vậy tôi tin anh một lần.”
Ôn Độ hỏi cậu ta: “Cậu đã từng trộm đồ chưa?”
“Một lần cũng chưa, hôm nay là lần đầu tiên tôi lên tàu cùng bọn họ. So với trộm đồ, tôi giỏi mở cửa hơn."
“Cậu theo tôi.”
Ôn Độ dẫn Thiết Tỏa đi tìm cảnh sát.
Cảnh sát biết mục đích của hai người thì lập tức dẫn Thiết Tỏa đi thẩm vấn.
Vì liên quan đến án mạng, cảnh sát càng thận trọng hơn.
Vài giờ sau, Thiết Tỏa từ bên trong bước ra, nhìn thấy Ôn Độ đang đứng chờ bên ngoài.
Ôn Độ đưa cho cậu ta ba trăm đồng.
“Lấy số tiền này xuống tàu ở ga cuối, tìm một nhà máy mà làm việc. Sau này sống tử tế vào, đừng làm chuyện phạm pháp nữa.”