“Thời gian không còn nhiều, các anh nhanh lên, lát nữa tôi lái xe về vẫn cần thời gian, về đến nhà ăn cơm tối, rồi còn lo liệu nữa thì không còn nhiều thời gian. Sáng mai các anh không đi làm à? Hay các anh không định kiếm tiền?
Ôn Độ nói xong, những người còn do dự hoặc đang quan sát, đều cầm bút ký tên vào hợp đồng, viết địa chỉ nhà mình.
Vài năm nữa có chứng minh thư sẽ tốt hơn.
Khi có chứng minh thư sẽ không cần phiền phức thế này.
Người đến ký hợp đồng khá đông, Ôn Độ cũng không nhận tất cả.
Một số người có vấn đề về sức khỏe không nhận, còn những người không biết làm gì, chưa từng xây dựng, không có kinh nghiệm làm việc cũng không nhận.
May là những người như vậy không nhiều.
Ôn Độ tổng cộng tuyển được hơn hai mươi người, hành lý chất lên xe, mọi người ngồi trên hành lý, nhìn rất hoành tráng.
Vì có người ngồi trên cao, Ôn Độ không dám lái xe quá nhanh.
Cứ thế mà về nhà.
Không ngờ Triệu Kiến Đông đã mua được giường về, còn lắp ván gỗ lên.
Hiệu suất làm việc rõ ràng rất cao.
Ôn Độ biết Triệu Kiến Đông muốn bù đắp sai sót của mình, dù sao chuyện này anh ấy đã làm rất tốt.
“Chữ Tĩnh Thần, những người này do anh phụ trách, sau này các anh sẽ ở trong đó. Mọi người có hai phòng, chỗ ở tùy ý chọn, sau này chắc chắn sẽ có người khác đến, lúc đó sẽ ở kín chỗ.”
Ôn Độ nói xong thì dẫn Thiết Tỏa vào nhà chính.
“Chị Hiểu Phi, nay có hai mươi bảy người công nhân đến đây, tối nay phải lo bữa ăn cho họ. Bây giờ làm còn kịp không?”
Triệu Hiểu Phi lập tức đồng ý nói: “Kịp, chắc chắn kịp.”
Chị ấy chỉ ra ngoài nói: “Chị đã rửa sạch cái nồi ngoài kia rồi, cơm thì chị đang nấu trong nồi
này. Rau thì xào ngoài kia, chị đang ninh một nồi khoai tây trong nhà. Nhân lúc nhà rảnh chị sẽ thái rau trước, lát nữa xào hai đĩa rau là được. Đợi mai là ổn, chị sẽ làm sẵn mấy món tráng miện.
“Được, hai ngày này thì làm phiền chị. Đợi mai khi em ra ngoài sẽ tìm thêm người đến giúp chị.”
“Em tìm người làm gì chứ?” Triệu Hiểu Phi nói: “Uông Bình biết công nhân bỏ đi, cô ấy về thôn tìm người rồi. Chắc mấy ngày này sẽ về thôi.”
Ôn Độ còn tưởng Uông Bình cũng bỏ đi, ai ngờ chị ấy lại về thôn tìm người giúp cậu.
Ôn Độ không nói gì, nhưng Triệu Hiểu Phi cũng đoán được ý nghĩ của cậu.
“Uông Bình nói, khi đó em không đuổi chị ấy đi, chị ấy đã biết em là người tốt. Em còn cho Đại Ni và Tiểu Ni đi học, cho thấy em là người có tầm nhìn, là điều cả đời bọn chị đều không bằng được. Sau này chắc chắn em sẽ thành công.”
“Bây giờ em gặp kho" khăn, bọn chị không giúp đỡ, thì khác gì kẻ vong ân bội nghĩa đâu chứ. Em còn không trách Đông Tử, thậm chí không nổi giận, mà trực tiếp giải quyết vấn đề.”
“Tiểu Độ, em không phải người bình thường! Chị cảm ơn em, cảm ơn em vì đã rộng lượng như thế!"
"Mỗi người đều sẽ có lúc gặp kho" khăn, nhưng không phải lúc nào cũng khó khăn. Không phải ai cũng thuận buồm xuôi gió. Cuộc đời luân chuyển, mười năm hà đông, mười năm hà tây. Em không bao giờ coi thường bất cứ ai."
Ôn Độ nói những lời này với Triệu Hiểu Phi, chẳng qua là muốn chị ấy đừng quá biết ơn mình.
Cậu làm vậy cũng có mục đích riêng, chỉ hy vọng rằng khi mình rơi vào giai đoạn khó khăn, sẽ có ai đó giúp đỡ mình.
Cậu rất cảm ơn những người không bỏ rơi mình.
"Lý lẽ này ai cũng hiểu. Nhưng thật sự sẵn lòng làm như vậy thì quá ít."
Triệu Hiểu Phi vừa nói vừa ra ngoài làm việc.