Những người hối hận chỉ mong mình chưa mở miệng.
"Môi trường bên trong có hơi tệ, nhưng hiện tại điều kiện như vậy, mọi người tạm chấp nhận nhé."
Ôn Độ nghĩ rằng điều kiện mà mình đưa ra đã rất tốt rồi.
Dù là ở thời đại sau, nhiều công nhân làm việc trên công trường cũng chỉ dựng lều che mưa để ở lại. Nấu ăn cũng là kiểu cơm tập thể, không ngon, mà còn rất mặn.
Khi cậu làm việc trên công trường, muốn ăn thêm rau cũng không được. Vì quá mặn, không ăn nổi.
Người phụ nữ nấu ăn còn cố tình tỏ vẻ trước mặt ông chủ: "Anh nói xem, những người này thật kỳ lạ, tay nghề của tôi ra ngoài làm việc ở nhà hàng lớn cũng được. Vậy mà họ cứ chê tôi nấu ăn không ngon, suốt ngày mặn quá, nhạt quá! Thật là khó chiều."
Ông chủ cũng không mù quáng tin, nhưng người phụ nữ đó gắp một miếng rau cho ông chủ, ông chủ thấy món ăn khá ngon.
Nên ông ấy cho rằng bà ta là người tốt, còn công nhân bên dưới không nghe lời. Vì vậy, bất kể công nhân bên dưới phản ánh gì, ông ấy đều không tin, vẫn tiếp tục dùng bà ta.
Mỗi ngày khi bà ta ra ngoài mua đồ, mỗi thứ đều mua rất ít, nhưng khi báo lên trên lại nhiều vô cùng.
Bà ta vì để giữ vị trí của mình, còn đi giặt đồ cho gia đình ông chủ, nấu ăn riêng cho họ. Đến cả đồ lót của họ bà ta cũng giặt.
Người ngoài ai cũng thấy bà ta rất ghê tởm.
Sau đó có không ít người không ưa bà ta nên đã rời khỏi công trường.
Ôn Độ cũng không muốn ăn thức ăn do người phụ nữ này nấu, nên khi nhận được tiền lương rồi thì lập tức rời đi.
Giờ đây, khi cậu làm chủ công trình, Ôn Độ chắc chắn sẽ không làm những việc này. Ít nhất, những thứ ăn vào miệng phải sạch sẽ. Cậu còn muốn công nhân của mình ăn ngon, ngủ ngon.
Chi khi công nhân nghỉ ngơi tốt, họ mới có thể làm việc với tinh thần tốt nhất.
Như vậy cũng không dễ xảy ra sự cố.
"Ông chủ, chúng tôi thấy môi trường ở đây rất tốt."
Chử Tinh Thần nói thật lòng, vì anh ấy nghĩ rằng chắc chắn mình sẽ phải sống ở công trường. Ai ngờ lại được sống ở nơi có mái ngói.
Cái sân này cũng đủ rộng.
Hơn nữa, bao ăn bao ở, còn có người nấu ăn.
Nơi này thật sự rất tốt.
"Nếu các anh có khó khăn gì thì cứ nói với tôi. Mọi người phải đảm bảo nghỉ ngơi tốt để làm
việc hiệu quả. Chúng ta làm việc trên công trường, an toàn là quan trọng nhất. Anh nói với họ, nếu muốn kiếm tiền lâu dài và theo tôi thì cũng được, nhưng điều kiện là mọi người đừng quá cố gắng.”
Chữ Tinh Thần nghe Ôn Độ nói xong, cảm thấy cậu thật sự là một ông chủ hiếm có.
"Ông chủ yên tâm, tôi sẽ nói với họ."
Chữ Tinh Thần giúp nhặt rau xong, còn mang hết phần rau còn lại đi bỏ.
Anh ấy về lại phòng, những người khác nhìn anh ấy với ánh mắt khác, có phần muốn lấy lòng.
Chữ Tinh Thần ngồi lên giường, cầm lấy chiếc cốc, lập tức có người rót nước cho anh ấy.
Anh ấy uống một ngụm nước rồi nói: "Chúng ta đến đây để kiếm tiền, không phải để gây chuyện. Từ nay chúng ta là anh em, có khó khăn gì thì giúp đỡ lẫn nhau. Hợp sức làm việc tốt, hoàn thành công trình đẹp mắt. Cố gắng để ông chủ giữ chúng ta lại để kiếm tiền lâu dài."
"Tôi biết nhiều người không phục chuyện tôi làm tổ trưởng. Nhưng tôi nói rồi, nếu các anh giỏi hơn tôi, hãy đến gặp ông chủ tự xin, rồi thay thế tôi làm tổ trưởng."
Nghe xong, mọi người có chút hứng khởi, nhưng khi nhớ lại cảnh Chữ Tinh Thần ngồi cùng ông chủ làm việc một cách thoải mái, họ lập tức im lặng.