Tào Phú Quý do dự một lúc, nói ra một con số.
“Nếu cậu không cần nhiều hàng như vậy cũng không sao, số còn lại tôi sẽ bán cho người đó, cho cậu ấy thêm vài ngày.”
Sao có thể như vậy được?
Nếu vậy thì việc gã làm còn ý nghĩa gì nữa?
Mặt Hoàng Lập Đạt lập tức tối sầm lại, nói: “Tất cả vôi phải giao cho tôi. Cả tiền bồi thường một ngàn đồng, tôi cũng trả, ông giao vôi đến xưởng của tôi ngay bây giờ đi."
“Nếu cậu đã gấp như thế, tôi sẽ cho người chất hàng ngay, giao toàn bộ vôi cho cậu, cậu thấy được không?”
Tào Phú Quý còn hiểu chuyện hơn Hoàng Lập Đạt tưởng.
Gã hài lòng gật đầu, lấy ra một xấp tiền đặt lên bàn.
“Đây, ông đếm đi.”
“Ông chủ Hoàng, hợp tác vui vẻ.”
“Tối nay phải giao hết vôi cho tôi.” Hoàng Lập Đạt còn chưa yên tâm, để lại một người ở đây.
Lúc ra khỏi xưởng, gã còn dặn người của mình: “Trông chừng Tào Phú Quý cho kỹ, đừng để ông ta giữ lại một bao vôi nào thẳng đó."
Gã muốn Ôn Độ mất trắng.
Hừ, còn muốn tố cáo gã tội lưu manh à?
Gã sẽ khiến bọn chúng vào tù trước!
Hoàng Lập Đạt dẫn người rời xưởng vôi, ngay sau đó vôi được chất lên xe giao đến xưởng của Hoàng Lập Đạt. Tào Phú Quý quay lại xưởng, thấy xưởng trống không, mặt tươi cười không khép miệng được.
Ha, đúng là thần tài đến cửa!
Chẳng bao lâu Ôn Độ cũng nhận được tin, tối đó ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau.
Ôn Độ dậy sớm đạp xe đến xưởng vôi.
Hoàng Lập Đạt hiếm khi dậy sớm như thế, đạp xe đến xưởng vôi, đứng bên ngoài đợi Ôn Độ.
Có thể nói là cực kỳ công khai.
Ôn Độ vào xưởng vôi, tìm Tào Phú Quý.
Tào Phú Quý vừa thấy cậu, mặt mày cười như hoa nở.
“Anh bạn, không ngờ tất cả đều đúng như cậu đoán.”
Ông ấy nói rồi lấy 500 đồng ra chia cho Ôn Độ.
Ôn Độ xua tay từ chối.
“Số tiền này tôi không thể nhận được."
Ôn Độ đến đây không phải để lấy tiền, mà là làm trọn vai diễn, đã diễn thì phải diễn đến cùng.
Tào Phú Quý đưa ra 500 đồng, thực ra cũng rất đau lòng.
Giờ Ôn Độ nói không lấy số tiền này, ông ấy lập tức vui vẻ hơn nhiều. Nhìn Ôn Độ cười cũng nhiệt tình hơn.
“Tiền này sao cậu lại không nhận thế? Không phải chúng ta đã nói trước rồi sao?” Tào Phú Quý lại đưa tiền cho Ôn Độ.
Ôn Độ nhất quyết không nhận.
“Ông Tào, nếu ông thật lòng muốn cảm ơn tôi, hãy giúp tôi liên hệ với xưởng lớn, để họ bán rẻ cho tôi. Đến lúc đó coi như là xuất hàng từ chỗ ông, được không?”
Như vậy có thể che mắt người khác, lại cướp mất việc làm ăn của Tào Phú Quý.
Điều này sao không được chứ?
Quá tốt là đằng khác.
“Không vấn đề gì. Đều không phải chuyện lớn lao gì." Tào Phú Quý đương nhiên đồng ý ngay.
Ôn Độ nhìn đồng hồ, đứng dậy nói.
“Ông Tào, giờ tôi vẫn còn chuyện cần ông giúp thêm. Chúng ta phải diễn nốt vở kịch này, nếu không Hoàng Lập Đạt nhận ra thì phiền phức lắm."
Tào Phú Quý là dân làm ăn, vẫn còn trông chờ vào chuyện làm ăn với Hoàng Lập Đạt, chắc chắn không dám đắc tội Hoàng Lập Đạt.
Tào Phú Quý nói: “Được, chúng ta bắt đầu thôi.”
Lời chưa dứt, Ôn Độ lập tức đứng lên, chỉ vào mũi Tào Phú Quý mắng.
“Chúng ta đã nói trước rồi, tại sao ông lại lật lọng như thế được chứ? Không phải chúng ta đã ký hợp đồng rồi sao?”
“Có người trả giá cao hơn cậu, còn trả tiền ngay. Tôi làm ăn, ai trả nhiều thì tôi bán cho người đó. Tôi cũng đã nói với cậu rồi, cậu chỉ cần đợi thêm vài ngày, có phải không bán cho cậu đâu!”
Tào Phú Quý tức giận đáp trả.