“Được, anh biết phải làm gì rồi, tiếp theo không cần theo dõi họ nữa.”
Ôn Độ không Muốn Thiết Tỏa mạo hiểm.
Giờ cậu có việc quan trọng hơn cần làm.
Sau khi mặt trời lặn không lâu, trời tối hẳn.
Ôn Độ đạp xe đi một vòng, sau đó gõ cửa một nhà.
“Ai đấy?”
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên đeo kính.
Người đàn ông thấy Ôn Độ thì sững sờ, nhưng vẫn lễ phép hỏi: “Đồng chí, anh tìm ai?”
Ôn Độ hỏi: “Xin hỏi có phải là đồng chí Vương Hoành Dân không?”
Vương Hoành Dân sững sờ: “Là tôi, tôi là Vương Hoành Dân. Xin hỏi cậu là?”
“Là thế này, tôi có chuyện muốn nói riêng với ông, không biết ông có thời gian không?”
Ôn Độ cười rất thân thiện, trông không giống người xấu.
Hơn nữa người thời này phần lớn đều rất thật thà.
Cũng rất lương thiện.
So với nhà Hoàng Lập Đạt, Vương Hoành Dân mới là người nên có của thời này.
“Cậu vào đi.”
Vương Hoành Dân né người cho Ôn Độ vào.
Nhà ông ấy cũng có một gian phòng nhỏ.
Nghe thấy Ôn Độ nói muốn tìm nơi yên tĩnh, liền dẫn cậu vào gian phòng đó.
“Đồng chí, nhà tôi ít người. Chỗ này rất yên tĩnh, cậu muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi.”
Vương Hoành Dân không rót nước, nhìn dáng vẻ vẫn có chút cảnh giác.
Ôn Độ đến đây không phải để uống nước.
“Đồng chí Vương Hoành Dân, theo tôi được biết, ông làm ở nhà máy hóa chất đã lâu, đáng lẽ phải được thăng chức tổng giám đốc rồi. Nhưng nhiều năm qua, ông vẫn chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ.”
Vương Hoành Dân nghe những lời này liền cau mày.
“Đồng chí, nếu cậu đến đây để bắt lỗi tôi, thì xin lỗi, chỗ này không chào đón cậu đâu.”
Vương Hoành Dân lập tức đứng dậy tiễn khách.
Ôn Độ không chút hoảng sợ nói: “Ông cam lòng làm trưởng phòng cả đời sao? Ông cam lòng để vị trí tổng giám đốc vốn thuộc về ông bị kẻ tiểu nhân cướp mất sao?”
“Đủ rồi, nếu cậu đến đây để gây chia rẽ, thì mời cậu về cho. Đồng chí Lý Hồng Tinh có thể thăng chức tổng giám đốc, đó là quyết định của bên trên.”
Vương Hoành Dân nghiêm túc nói xong, đứng dậy đuổi Ôn Độ ra ngoài.
Ôn Độ nói: “Tôi đến đây là để nói cho ông biết một chuyện. Tôi nghi ngờ đồng chí Lý Hồng Tinh tham ô, biển thủ công quỹ, hơn nữa số tiền biển thủ đã rất lớn rồi.”
“Làm sao cậu biết được? Cậu có chứng cứ nào không?” Vương Hoành Dật nghiêm mặt nói.
Bây giờ ông ấy có chút hối hận, hối hận vì để người này vào nhà.
“Con trai Lý Hồng Tinh tên là Hoàng Lập Đạt, Hoàng Lập Đạt hiện đang nhận một công trình. Công trình đó là do Lý Hồng Tinh thông qua quan hệ bên ngoài mà tìm cho con trai. Hoàng Lập Dật muốn lấy công trình của tôi, nên đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Sau đó tôi phát hiện chi tiêu hàng tháng của Hoàng Lập Đạt khoảng 1000 đồng. Trong khi lương anh ta chỉ hơn 30 đồng” “Nếu cậu nghĩ rằng những điều này là chứng cứ, thì rất tiếc, bây giờ cậu có thể đi rồi.”
Ôn Độ lại sắp bị đuổi ra ngoài.
Cậu nói tiếp: “Hôm nay Hoàng Lập Đạt lấy từ nhà ra 2 vạn đồng. Số tiền đó là Lý Hồng Tinh đưa cho anh ta.”
Ngón tay Vương Hoành Dân khẽ động: “Gia đình Lý Hồng Tinh đều là công nhân, bà ấy sống rất giản dị, có thể tiết kiệm được số tiền đó cũng có khả năng.”
“Ông chắc chắn đồng chí Lý Hồng Tinh sống rất giản dị không? Ngày nào trong nhà cũng ăn thịt kho tàu, con trai cưng của bà ta thì lúc nào cũng ra tiệm ăn.”
Vương Hoành Dân im lặng không nói.
Ôn Độ tiếp tục nói: “Tôi biết trong lòng ông ắt hẳn cũng có nghi ngờ từ lâu. Nhưng chỉ cần điều tra, những điều này chắc chắn đều có thể điều tra ra được. Lý Hồng Tinh tự ý biển thủ tiền của nhà nước để thỏa mãn dục vọng cá nhân và lối sống xa hoa của con trai mình. Hành vi này là vi phạm pháp luật và kỷ luật nghiêm trọng. Ông chắc chắn muốn bỏ qua chuyện này, không thèm quan tâm sao?