Sáng sớm bà hấp vài nồi bánh bao đặt ở đó, chờ gói vào túi để cháu trai mang theo ăn dọc đường.
Bánh bao dù nguội thì ăn cũng ngon hơn màn thầu cứng.
Bên trong nó tốt xấu gì cũng có nhân bánh.
Đến lúc đó uống thêm chút nước nóng, ngâm hai quả trứng gà vào trong nước nóng.
Cố gắng chịu đựng cũng có thể vượt qua.
Bà Ôn nghĩ ngợi xong bèn đau lòng cho cháu trai.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Độ cũng tỉnh dậy.
"Sao con không ngủ thêm lát nữa, bây giờ mới mấy giờ chứ?" Bà Ôn trông thấy cháu trai bèn cau mày, muốn cậu trở về ngủ thêm chút nữa.
Ôn Độ rót chút nước nóng, rửa mặt xong cầm lấy một cái bánh bao mới ra lò bắt đầu ăn.
"Bà nội, vất vả lắm con mới lái xe về đây được một chuyến nên cũng không thể trở về tay không được. Cửu gia liên lạc với con nói có một lô hàng, con muốn sang đó lấy hàng nhân lúc chưa có ai dậy."
Nói xong Ôn Độ cầm mấy cái bánh bao đi ra ngoài.
Ôn Độ lái xe đến cửa nhà Cửu gia, Cửu gia bước ra, mở cửa xe ngồi lên xe, chào hỏi Ôn Độ.
"Đến rồi?"
Ôn Độ đưa bánh bao: "Chúng ta đi ngay bây giờ luôn sao?"
"Chắc chắn là có người đang chờ ở bên kia." Cửu gia cũng không khách khí, xử hết bánh bao bèn thúc giục Ôn Độ: "Đi thôi, đi xem hàng trước."
Ôn Độ lái xe, Cửu gia chỉ đường.
Hai người lái xe đến nơi mất khoảng nửa giờ.
Nơi này nằm ở vị trí rất xa ngoại ô, bọn họ dừng xe trước cửa một căn nhà, nói là nhà thì cũng không chính xác, hẳn
là một trường học cũ nát thì đúng hơn.
Còn là một ngôi chùa đổi thành một trường học rách nát.
Lúc này trong trường học không có ai, chỉ có một người đàn ông lén lút đứng ở sân sau trường học.
Thấy Cửu gia nhảy xuống khỏi xe bèn vẫy tay với Cửu gia.
Cửu gia đi tới thấp giọng hỏi: "Đồ đạc chuẩn bị xong chưa?"
Người đàn ông rụt cổ lại, hai tay đút trong tay áo nói: "Đồ đạc tôi đã chuẩn bị xong rồi, tiền có đáng tin không?"
"Chúng tôi phải kiểm tra hàng trước rồi mới nói." Cửu gia cũng là người quen cũ trên con đường này, người khác tin tưởng ông nên mới bảo ông đến xem hàng trước.
Người nọ nhìn Ôn Độ đứng cách đó không xa, lo lắng hỏi: "Vậy thằng nhóc kia có đáng tin không? Anh có lừa tôi không đấy?"
"Chúng tôi đến đây để kiếm tiền."
Cửu gia nói xong, quay đầu gọi Ôn Độ tới.
Ôn Độ đi tới, mượn ánh trăng đánh giá tên kia một chút, phát hiện tuổi của anh ta cũng không lớn lắm, cặp mắt kia lấp lánh có thần, vừa nhìn đã biết là một người không dễ lừa gạt.
"Xem hàng thế nào rồi?"
Ôn Độ thấp giọng hỏi.
Cửu gia thúc giục tên kia: "Cậu nắm chặt một chút, chờ chúng tôi xem xong hàng mới quyết định có mua hàng của cậu hay không."
"Tôi không thể dẫn các anh vào được, các anh muốn mua thì xem cái này. Nếu được thì chúng ta chất lên xe, một tay thanh toán, một tay giao hàng."
Tên kia duỗi tay lấy ra một món đồ cũng không đơn giản.
Ôn Độ nhận lấy, không chút biến sắc hỏi: "Anh có thể đảm bảo hàng hóa bên trong đều có chất lượng này không?"
Tên kia nhìn thoáng qua Ôn Độ: "Cậu có thể yên tâm, có chuyện gì xảy ra, Cửu gia có thể tới tìm tôi."
Ôn Độ không tin tên này, nhưng cậu tin tưởng Cửu gia.
Những người làm chuyện này trong thời đại bây giờ có không ít người là lừa đảo.
Đời trước cậu từng thấy tin tức một nhà buôn nước ngoài đã bán đường sắt trong nước cho một công ty, kết quả lúc công ty kia đi phá đường sắt mới biết mình bị lừa.
Cậu bây giờ chỉ là lấy hàng cùng người khác.