Ở chung rất dễ chịu, cũng không cần suy nghĩ nhiều, nghĩ đến cái gì thì nói thêm về cái đó. Nhỡ mà nói sai thì Ôn Thiều Ngọc cũng sẽ không tức giận.
Cậu ấy rất hâm mộ Ôn Độ, nếu như ba cậu ấy là Ôn Thiều Ngọc, vậy thì tình cảnh của cậu ấy ở nhà họ Luật tuyệt đối sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều.
Ba cậu ấy không chỉ ngu xuẩn mà còn xấu xa.
Ngoại trừ ở bên ngoài gây cản trở thì còn rất vô dụng.
Ôn Thiều Ngọc nghe những lời này cảm thấy trong lòng rất thoải mái, hắn cười vô cùng vui vẻ: "Hạo Chi, cháu yên tâm, sau này chú nhất định có thể tạo ra thành tựu."
"Chú có tài như vậy, nhất định là có thể!"
Luật Hạo Chi chúc phúc một người từ tận đáy lòng.
Quản gia từ bên ngoài đi vào, cung kính nói: "Cậu ấm, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể xuất phát bây giờ."
"Chú Ôn, chúng ta xuất phát thôi." Luật Hạo Chi không giữ tư thế của một cậu ấm mà lấy thân phận tiểu bối để đối đãi với Ôn Thiều Ngọc.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Ôn Thiều Ngọc vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Trước khi lên xe, hắn nói với con trai: "Tiểu Độ, đừng lo lắng cho ba, ba ở bên kia sẽ rất tốt. Con ở bên này cũng sẽ rất tốt."
Ôn Độ không yên lòng lắm nhìn ba cậu đến Hương Thành.
Hương Thành bây giờ rất hỗn loạn.
Cậu rất hối hận, muốn mang ba cậu về nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành ủng hộ: "Ba, đừng chạy lung tung, đừng cùng lăn lộn với mấy người không ra gì."
"Biết rồi biết rồi, con nói vô số lần rồi, ba cũng đã nhớ kỹ. Ba ghi tạc trong đầu rồi!"
"Vậy thì được."
Ôn Độ chờ ba cậu lên xe mới nói với Luật Hạo Chi: "Ba tôi nhờ vào cậu."
"Khách sáo quá, đây là chú Ôn của tôi, chăm sóc chú ấy là việc nên làm. Đến căn hộ bên kia là có điện thoại, hai người có thể gọi điện thoại cho nhau." Luật Hạo Chỉ nói xong hết mới lên lầu.
Ôn Độ nghĩ nếu sau này thường xuyên gọi điện thoại, vậy thì cậu cũng phải chuẩn bị điện thoại ở nhà trước.
Nếu không ba cậu gặp chuyện sẽ không tìm được cậu.
Ôn Độ đưa mắt nhìn xe rời đi, còn mình ngay lập tức đi tìm cơ quan liên quan lắp điện thoại tại nhà.
Bây giờ lắp một chiếc điện thoại cần tốn hai nghìn đồng.
Ôn Độ nhìn tiền trong tay còn chưa nóng đã phải xì ra ngoài.
Nhưng số tiền này đáng để tiêu.
Ôn Độ nghĩ chờ sau khi Cửu gia ra tay bán hàng, cậu sẽ nhờ Cửu gia lắp điện thoại trong nhà cho bọn họ. Như vậy về sau cậu có thể gọi điện thoại cho bà nội và em gái mỗi ngày.
Trong nhà có việc cũng có thể tìm được cậu kịp thời.
Tuy rằng tiền điện thoại có hơi đắt nhưng cũng không phải là cậu không gánh nổi.
Ôn Độ đạp xe trở về lại gặp ông Hoàng ở giao lộ. Rõ ràng ông Hoàng ở đây chờ cậu, thấy cậu bèn vẫy vẫy tay, sau đó nói: "Thằng nhóc, cháu mau tới đây đi, ông ở đây chờ cháu nửa ngày rồi."
"Chuyện gì vậy, thúc công!"
"Cháu có muốn mảnh đất kia không? Người ta đang chờ vào thành phố mua nhà." Ông Hoàng lập tức nói tình huống của đối phương cho Ôn Độ biết: "Ngọn núi kia của người ta là núi trong nhà, thuộc quyền sở hữu cá nhân, không quản lý của thôn chúng ta, cũng giống như vườn rau mà ông bán cho cháu vậy. Chỉ có điều người ta đang cần dùng tiền gấp nên mới muốn bán mảnh đất này đi."
Sự chú ý của Ôn Độ đều bị câu nói đầu tiên hấp dẫn.
"Ông nói bọn họ muốn đi đâu mua nhà?" Ôn Độ kinh ngạc hỏi.
"Cháu không biết có một vài người trong thôn chúng ta đang xây nhà cao tầng sao? Mấy người trong thôn chúng ta có người thân, được người ta tìm quan hệ, định sang đó mua nhà cao tầng mà ở."