Ôn Độ: "Cái này có giá khác."
"Sau này cậu đổi tên thành chết cũng đòi tiền đi." Luật Hạo Chi hơi cạn lời.
Ôn Độ: "Hết cách rồi, ai bảo anh em của cậu không có tiền chứ. Tôi còn hận không thể dùng một xu bẻ thành sáu cánh hoa."
"Nói không lại cậu, cậu nói trước đi, đến lúc đó sẽ không thiếu tiền của cậu đâu."
Luật Hạo Chi giàu nứt đố đổ vách.
"Tôi thích giao tiếp với kiểu người như cậu đấy.
Ôn Độ cười nói xong, bắt đầu nói suy nghĩ của mình cho Luật Hạo Chi biết, Luật Hạo Chi liên tục gật đầu, thỉnh thoảng còn hỏi thêm vài câu.
Đợi đến khi hai người trò chuyện xong thì trời đã tối.
Quản gia cười tủm tỉm bước ra nói: "Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi."
"Đi, đi ăn cơm thôi, hôm nay cho cậu nếm thử tay nghề của đầu Bếp nhà tôi."
Luật Hạo Chi không để Ôn Độ đi, Ôn Độ cũng không khách sáo.
Hai người vẫn chưa hoàn toàn trò chuyện xong.
Đến trên bàn cơm lại nói tiếp.
"Sao cậu không phải là anh em của tôi chứ?" Luật Hạo Chi có chút tiếc nuối.
Ôn Độ nhướn mày hỏi: "Sao lại là anh em của cậu, muốn tôi đưa ra chủ ý miễn phí cho cậu sao? Đợi lần sau gặp Chi Chi, tôi phải nói với Chi Chi một câu, anh em ruột cũng phải tính sổ."
Luật Hạo Chi: "..."
"Trời không còn sớm nữa, tôi nên trở về rồi, có gì thì sau này chúng ta lại nói tiếp. Nếu cậu cảm thấy không thành vấn đề thì mấy ngày nữa sau khi nhà kho hoàn thành là ký túc xá sẽ bắt đầu khởi công."
Ôn Độ cũng không muốn nuôi không công nhân.
Một ngày trôi qua cũng tốn không ít tiền.
"Được, cứ quyết định vậy đi." Luật Hạo Chi không để Ôn Độ tự mình trở về mà bảo tài xế đưa cậu về.
Ôn Độ còn được ngồi một chuyến xe hơi nhỏ.
Chờ cậu về đến nhà, hai người Triệu Kiến Đông và Thiết Tỏa vẫn chưa ngủ đang ở dưới lầu chờ cậu.
Thiết Tỏa thấy cậu trở về, lập tức đứng dậy đi tới.
"Anh, đêm nay anh đi đâu vậy? Sao giờ mới về?"
Bên ngoài không an toàn, cậu ta thật sự sợ anh trai mình bị người ta chơi đểu.
"Ra ngoài làm chút chuyện thôi." Ôn Độ nhìn thấy nỗi lo lắng trong mắt Thiết Tỏa, trong lòng ấm áp: "Được rồi, thời gian không còn sớm, nên trở về ngủ thôi, không phải ngày mai còn phải đi học sao?"
Lúc này Thiết Tỏa mới yên tâm trở về phòng.
Triệu Kiến Đông đi theo phía sau Ôn Độ, nghe thấy Ôn Độ nói: "Anh Đông, anh cũng không cần lo lắng, công việc đã xong rồi. Đợi đến khi công việc trong tay chúng ta hoàn thành là có thể nối liền không kẽ hở."
Triệu Kiến Đông nhận được tin tức chính xác, thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Độ à, cũng do anh thiếu kiên nhẫn."
Ôn Độ nhếch môi: "Trong lòng em biết rõ mà. Chuyện này là em không xử lý tốt, để anh Đông lo lắng rồi."
"Em xem em đang nói gì đây chứ? Đó là vì anh không có năng lực, cái gì cũng phải dựa vào em."
Ôn Độ cảm thấy chuyện công nhân chạy mất lần trước đã tạo thành áp lực tâm lý rất lớn cho Triệu Kiến Đông.
Hôm nay vừa đúng lúc.
Cậu định nói chuyện rõ ràng với Triệu Kiến Đông.
"Anh Đông, anh không nên tự coi nhẹ mình. Chuyện trên công trường đều là do anh theo dõi. Nếu không phải anh làm tốt việc thì ông chủ người ta cũng sẽ không tiếp tục tìm đến chúng ta làm việc. Nói mới nhớ, lần này có thể việc đều là nhờ cả vào công lao của anh đấy."
Triệu Kiến Đông há to miệng, nét mặt có chút mơ hồ, sau đó kịp phản ứng lại mới gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Chẳng phải chúng ta phải bảo đảm chất lượng làm việc sao? Nếu không thì đây là đang lừa đảo người khác à?"
"Nói thì nói như vậy nhưng không phải ai cũng tuân thủ như vậy."