Sau khi Uông Bình nghe nói mới hiểu ra.
Vẻ mặt chị ấy kích động.
Một lúc lâu sau không nói nên lời.
Nhưng Triệu Hiểu Phi lại bị dọa sợ.
"Này, cô đừng kích động, cô kích động cái gì? Bây giờ cô là phụ nữ có thai, phải tránh vui buồn quá mức."
Uông Bình kích động gật đầu: "Tôi biết, nhưng tôi thật sự rất vui."
Phụ nữ các cô ấy thật sự quá khó khăn.
Đàn ông ra ngoài làm công kiếm tiền được rất nhiều nhà máy cần. Nhưng phụ nữ ra ngoài làm công lại bị người trong thôn cười nhạo, nói là không an phận, không đúng đắn, không để ý đến gia đình. Kiếm được tiền mang về thì nhà cũng sẽ không vui, còn bị lạnh nhạt.
Hơn nữa các cô ấy cũng không tiện ra ngoài tìm việc làm.
Uông Bình vô cùng thấu hiểu.
Cho nên chị ấy mới cảm ơn, mới có thể kích động như thế.
"Chị Tiểu Phi, chỉ cần ông chủ Ôn làm việc ở công trường này, tôi sẽ làm cơm cho cậu ấy cả đời."
"Tôi cũng vậy."
Hai người phụ nữ nhìn nhau cười.
Suy nghĩ trong lòng các cô ấy giờ phút này giống hệt nhau.
Ôn Độ ở trên lầu, bắt đầu vẽ bản thiết kế kiến trúc.
Người nào đó rất điên cuồng ngang ngược nói thẳng: "Cậu cứ vẽ, rộng cỡ nào cũng không quan trọng, tôi sẽ dùng tiền mua."
Có những lời này của Luật Hạo Chị, Ôn Độ mới yên tâm lớn mật.
Cậu biết dã tâm của Luật Hạo Chi, cũng tin tưởng Luật Hạo Chi có thể làm rất tốt. Một khi đã như vậy, cậu sẽ quy hoạch toàn bộ nơi này đúng chỗ.
Chỗ nhà kho hiện giờ đang được sử dụng tạm thời, sau khi được mở rộng và có đủ vốn rồi thì tòa nhà trụ sở sẽ có thể được xây dựng lại.
Hiện tại chủ yếu là về trung tâm nghiên cứu phát triển, trung tâm phần mềm và trung tâm sản xuất cần được lên kế hoạch chi tiết, cụ thể đặt ở đâu thì sẽ thích hợp hơn.
Lúc trước Luật Hạo Chi không nói rõ ràng, cậu ấy muốn phân xưởng nên cậu vẽ phân xưởng.
Kết quả hôm nay nói xong, Ôn Độ mới biết thằng nhóc này gây áp lực cho mình lớn bao nhiêu.
Cậu thiết lập nó dựa theo thông số kỹ thuật của các công ty lớn sau này, chừa lại đủ không gian để về sau khi công nghệ phát triển là có thể xây dựng lại những tòa nhà cao tầng này.
Phòng ngừa phiền phức về sau, cậu muốn nhanh chóng sắp xếp những chuyện này ngay bây giờ.
"Thằng nhóc Luật Hạo Chi này kiếm được lợi nhuận rồi!"
Ôn Độ bắt đầu phác thảo sơ lược.
Cậu vẽ bố cục đại khái, ngày hôm sau đi tìm Luật Hạo Chi.
Luật Hạo Chi đang ăn sáng thì trông thấy Ôn Độ tới, gọi Ôn Độ đến ăn cùng.
"Cậu nhanh lên chút đi, thời gian rất quý giá." Ôn Độ không chút khách sáo mà từ chối.
Luật Hạo Chi vừa nghe vừa chậm rãi ăn cơm, lau tay ngồi bên cạnh Ôn Độ.
"Hôm nay chúng ta gấp như vậy sao?"
Ôn Độ liếc cậu ấy một cái, đặt bản phác thảo lên bàn: "Sau này cậu có định làm cụ thể việc này không?"
"Không phải hôm qua cậu nói có thể làm được việc này sao? Hôm nay lại bắt đầu nghi ngờ quyết tâm của tôi, hay là nên nói cậu cảm thấy ngày hôm qua lừa dối tôi xong nên hôm nay hối hận, tới cửa nhận lỗi?"
Nếu không phải bởi vì trong nhà Luật Hạo Chi có tiền lại có người che chở, hôm nay cậu ấy nhất định sẽ phải bị đánh một trận.
"Chậc!"
Cậu ấy nhìn nét mặt của Ôn Độ, trông vô cùng thèm đòn.
Nắm tay của Ôn Độ cứng ngắc.
Cậu vừa đứng dậy, Luật Hạo Chi đã kéo cậu lại: "Đều là bạn đồng trang lứa, tính cách này của cậu không được đâu."
Ôn Độ chậm rãi giơ nắm đấm lên.
Luật Hạo Chi mỉm cười ngồi xuống: "Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi?"