Lý Hoa trẻ lại mười tuổi, Từ Uyển Oánh vẫn còn là một đứa bé bảy tuổi, cho dù cậu có trí nhớ tốt cũng không thể nhận ra hai người đã thay đổi nhiều như vậy.
Thật sự rất xui xẻo.
Ôn Độ sa sầm mặt nói xong bèn đi lên lầu.
Triệu Hiểu Phi bước ra trước, đưa người đi.
"Chị đã gặp rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai được voi đòi tiên như em cả." Triệu Hiểu Phi nói xong câu đó thì Gọt cho chị cả của Uông Bình cùng đưa Từ Uyển Oánh đến đồn công an.
Triệu Hiểu Phi cũng không làm khó đồng chí cảnh sát nhân dân, chị ấy trực tiếp lấy ra mười đồng tiền đặt ở trên bàn: "Đồng chí, tình huống của nhà chúng tôi rất đặc biệt, rất có thể sẽ không có cách nào để chăm sóc cô bé này. Ông chủ tôi cũng cảm thấy rất băn khoăn khi đưa về nên chi ra mười đồng nhờ các anh đổi người khác chăm sóc cho cô bé này mấy ngày. Hơn nữa công nhân trong nhà quá nhiều, nhiều người phức tạp không an toàn."
Đồng chí trực ban tỏ vẻ đã hiểu, trực tiếp đưa người đi.
Từ Uyển Oánh hoàn toàn không ngờ vậy mà mình cũng bị đưa đi.
Cô ta nên nói gì đây?
Cô ta cũng đã nói mình tên là Oánh Oánh rồi.
Chẳng lẽ Ôn Độ nghe thấy tên mình xong mà không nhớ tới em gái của cậu sao, sau đó thay lòng đổi dạ với cô ta, cưng chiều cô ta thành một nàng công chúa nhỏ, cuối cùng phát hiện ra cô ta không phải là em gái của cậu mà là người cậu thích nhất sao?
Sao cậu nghe thấy tên cô ta lại chẳng những thờ ơ còn thẹn quá hóa giận đuổi cô ta đi?
Cái này không khoa học, hoàn toàn không phù hợp với phương thức tư duy của người bình thường!
Từ Uyển Oánh cũng ngơ ngác.
Chính xác mà nói, có thể bắt đầu từ lúc Ôn Độ mở miệng, cô ta đã ngơ ngác.
Gặp quỷ à!
Cái tình huống mẹ kiếp gì đây?
Từ Uyển Oánh thoạt nhìn dịu dàng yếu ớt, là một cô gái nhỏ ngọt ngào động lòng người lại ngây thơ hồn nhiên nhưng trên thực tế bên trong cô ta là một tiểu thái muội* đã trưởng thành. Cô ta cáu kỉnh đi theo sau công an vào một gia đình.
(*) Tiểu thái muội: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại."Em ở lại đây vài ngày, chờ đến liên lạc được với người nhà em thì sẽ đưa em về." Công an dặn dò gia đình kia một số việc rồi để lại mười đồng, trực tiếp rời đi.
Từ Uyển Oánh nhìn căn phòng cũ nát, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Cô ta không muốn sống ở nơi quỷ quái này!
Cô bé ở cửa nói bằng tiếng địa phương: "Chị mau ngủ đi, tiền điện đắt lắm đấy."
Nói xong bèn lạch cạch tắt đèn.
Từ Uyển Oánh vẫn chưa tắm rửa và thay quần áo đứng tại chỗ phát điên!
"A..."
Cô ta tức giận thét lên.
"La hét cái gì?"
Đèn pin chiếu thẳng tới, Từ Uyển Oánh xụ mặt nhìn đối phương như nhìn người chết.
Bà cụ lớn tiếng mắng: "Nếu mày không muốn ở chỗ này thì bây giờ có thể cút ra ngoài. Đừng tưởng rằng tao nguyện ý thu nhận mày.
Sắc mặt Từ Uyển Oánh nhăn nhó.
Dựa vào cái gì chứ!
Cô ta vẫn còn muốn la hét nhưng bà cụ kia phát hiện ra ý đồ của cô ta, cảnh cáo cô ta: "Nếu mày còn dám la bậy thì tao sẽ bịt miệng mày lại."
Bà cụ nghĩ thầm mình mà còn không trị được một con nhóc sao?
Cuối cùng Từ Uyển Oánh không dám làm loạn nữa.
Cô ta tức giận muốn chết, chỉ có thể chấp nhận ngủ ở nơi rách nát này.
Ôn Oanh bị cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi đang ngủ vô cùng ngọt ngào.