Cô bé rụt cổ lại, cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Bà Ôn bình thường không mắng con nhỏ ở bên ngoài.
Sở dĩ mắng Ôn Thiều Ngọc là bởi vì hoàn toàn không nhịn được.
Buôn bán bánh bao vẫn tốt như trước.
Nhân bánh nhào bột mì mà bà Ôn chuẩn bị đều đã bán hết sạch, bà nội bèn đạp xe đưa Ôn Oanh trở về.
Về đến nhà, bà nội bắt đầu tắm rửa, rửa sạch lồng ngăn một lần, sau khi rửa sạch thì cất đi để ngày mai dùng tiếp. Khi bà đã xong việc trở về phòng thì trông thấy Ôn Oanh đang ngồi trên giường làm bài tập, thế là bà bắt đầu đếm xem hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền.
Ôn Oanh nhìn sắc mặt bà nội, biết bà nội vẫn còn đang tức giận.
Vừa lúc cô bé mới viết xong năm mươi lần chữ thầy cho luyện viết, bèn khép vở, sửa sang lại bút chì rồi bỏ toàn bộ vào trong cặp sách, tiếp đó mới len lén quan sát bà nội, chuẩn bị tâm lý, từng chút từng chút tiến đến trước mặt bà nội.
"Bà nội, có phải bà còn giận con không? Sau này con sẽ không nói lung tung nữa!"
Âm thanh của cô bé rất ngọt ngào, nghe cực kỳ ngoan ngoãn.
Bà Ôn tức giận cũng bị chọc cười.
Đây chính là biết rõ mà còn cố phạm phải!
Nhưng thái độ cũng được.
Bà Ôn cụp mắt, tức giận nói: "Con vẫn tốt hơn ba con, tốt xấu gì cũng biết mình sai ở chỗ nào.
Ôn Oanh nhỏ giọng phản bác: "Con giỏi hơn ba con nhiều.
Lỗ tai của bà Ôn rất thính!
Bà nheo mắt, trực tiếp cười lạnh nói: "Con có thể so với người có chút tiền đồ, còn ba con thì có tiền đồ gì để mà sợ chứ?"
Ôn Oanh lập tức câm miệng.
Cô bé cảm thấy ba cô bé cũng rất tốt.
Trước kia tuy có không ít tật xấu nhưng hiện tại đều đã sửa lại rồi.
Còn biết tiến lên!
Bây giờ còn ở bên ngoài hỗ trợ anh trai, đã là người từng đi xa nhà, thấy qua việc đời!
Bà Ôn nhìn vẻ mặt không phục của cháu gái, trong lòng ghét bỏ nghĩ không hổ là có quan hệ huyết thống, người bên ngoài nói một câu cũng không được.
"Trứng luộc nước trà mà con nói bà nội không biết làm, ngày mai sẽ không có để bán cho khách." Bà Ôn vừa mở miệng, Ôn Oanh đã biết ngay vấn đề ở chỗ nào.
Cô bé không biểu hiện quá kích động, nhưng đôi mắt to tròn kia đã sớm bán đứng cô bé.
Nếu như trong mắt có chữ, nhất định trên đó sẽ viết mấy chữ nóng lòng và muốn thử.
"Bà nội, thật ra trứng luộc nước trà rất dễ làm, con đã thấy người khác làm rồi." Ôn Oanh cực kỳ hưng phấn, thậm chí còn múa tay múa chân nói: "Bà nội, đơn giản lắm! Thật đấy ạ!"
Đôi mắt to vụt sáng của cô bé chớp chớp, đáng yêu ơi là đáng yêu, chỉ là có hơi ngốc.
Bà Ôn thở dài trong lòng.
Cháu gái của mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là không được thông minh lắm.
Khi còn bé thì ngốc nghếch ngơ ngác, chịu tủi thân cũng không biết khóc, bị người ta bắt nạt cũng không biết mách lẻo, suốt ngày chỉ biết cười ngây ngô.
Cũng không biết cô bé học từ ai mà nói mình biết làm trứng luộc nước trà.
Trong trứng luộc nước trà phải có cây hồi, lá nguyệt quế và vỏ quế gì gì đó, bà không tin cháu gái mình biết.
"Sao con biết?"
Ôn Oanh dừng lại, nhỏ giọng nói: "Biết trong mơ ạ."
"Con nằm mơ giỏi ghê! Thế mà còn nằm mơ nữa! Con có nằm mơ thấy được mình thi đậu đại học không?" Bà Ôn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ lại hỏi đến chỗ đau lòng của Ôn Oanh.
"Không có."
Ôn Oanh mếu máo.
Trong mơ cô bé đã sớm chết rồi, là một cô hồn dã quỷ. Quỷ thì làm sao có thể đọc sách được chứ?