Có người ghét bỏ nó đắt, căn bản không định mua.
Nhưng Ôn Oanh ở bên cạnh lại trông mong nói: "Chỉ còn lại năm quả, bà nội có thể không bán nữa được không ạ? Chừa lại cho con ăn với?"
Dáng dấp nhỏ nhắn kia của cô bé thoạt nhìn đúng là đang cực kỳ thèm thuồng.
Làm cho người ta nhịn không được nghĩ trứng luộc nước trà này rốt cuộc ngon cỡ nào.
Hơn nữa chỉ còn lại năm quả trứng luộc nước quả, vốn dĩ còn đang hơi do dự nhưng vẫn trực tiếp nói: "Cho tôi một quả.”
Người phía sau vừa nghe thấy trứng luộc nước trà sắp hết, trong nháy mắt trở nên sốt ruột.
"Tôi mua hai quả!"
"Cho tôi ba quả cuối cùng!"
Hai người này sợ bị người ta giành trước nên đã cầm tiền đặt ở trong tay bà Ôn.
Dù sao bánh bao vẫn còn, không vội, nhưng trứng luộc nước trà sắp hết rồi.
Ôn Oanh vẫn còn ở bên cạnh than thở nói: "Bà nội, bán hết trứng luộc
nước trà rồi."
"Hết rồi, sáng mai nấu xong lại cho con thêm một quả." Bà Ôn vừa lấy bánh bao cho khách vừa trả tiền cho khách, còn không quên nói chuyện với cháu gái.
Ôn Oanh đáng thương nói: "Vậy ngày mai con có thể ăn thêm hai quả không ạ?"
"Không được, trứng gà trong nhà có hạn. Cho con ăn thì còn bán thế nào đây?"
Bà Ôn từ chối không chút nghĩ ngợi.
Những người xung quanh không mua được trứng luộc nước trà nghe thấy, thì ra trứng luộc nước trà này chỉ bán được mấy quả một ngày, bán xong là sẽ hết.
Mọi người ngầm hiểu, không hẹn mà cùng nghĩ ngày mai phải đến sớm một chút, nói không chừng còn có thể giành được mấy quả trứng luộc nước trà.
Bà Ôn vẫn bán xong hết bánh bao sớm như thường ngày, đạp xe trở về.
Trên đường, Ôn Oanh không ngừng cười với bà nội: "Bà nội, con diễn cũng không tệ lắm đúng không ạ?"
"Con học cái này từ ai đấy?"
Bà Ôn cảm thấy hôm nay nếu không có cháu gái nói những lời kia, chỉ sợ cũng không dễ bán trứng luộc nước trà đi như vậy.
Đương nhiên là học theo đôi tình nhân kia rồi.
Những lời này Ôn Oanh không thể nói với bà nội, nếu bà nội biết được nội dung trong giấc mơ của cô bé thì nhất định sẽ rất đau lòng.
Cô bé không muốn cho bất cứ ai biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ.
"Con học từ ba á."
Ôn Oanh không hề có gánh nặng tâm lý mà kéo ba ra chịu tiếng xấu. Dù sao ba cũng không có ở đây nên cô bé muốn nói thế nào cũng được.
Chờ sau này ba trở về, bà nội chắc chắn đã không còn nhớ rõ chuyện này nữa. Mà cho dù bà nội vẫn còn nhớ rõ thì có thể ba cũng sẽ nói là mình đã quên rồi.
Bàn tính nhỏ bé của Ôn Oanh vang lên lạch cạch.
"Ba con không dạy gì tốt được cho con cả." Bà Ôn ngoài miệng ghét bỏ con trai nhưng trong lòng lại nghĩ đến con trai.
Hai bà cháu về đến nhà, Ôn Oanh ở trong phòng làm bài tập còn bà Ôn thu dọn đồ đạc đi mua trứng gà.
Lần này bà định mua nhiều hơn một chút.
Trứng gà mua về có thể để đó không dùng tới, sau đó chế biến toàn bộ chúng thành trứng luộc nước trà.
Nếu bán không hết thì làm ít đi mấy quả, nếu bán đắt thì một ngày làm ba mươi năm mươi quả.
Để nhỡ mà giờ mua trứng gà ít thì sau này không mua được nữa.
Sở Thành.
Ôn Độ vẫn chưa biết buôn bán nhỏ của bà nội đã tăng thêm sản phẩm mới, hơn nữa làm ăn cũng không tệ lắm. Bây giờ mỗi ngày cậu đều cắm ở trong phòng, nghiêm túc vẽ bản thiết kế lẫn bản thiết kế thi công.
Những người khác cũng không dám quấy rầy cậu.
Ngay cả nhân viên công tác tới cửa lắp điện thoại mà Ôn Độ cũng không biết.