Cũng không phải anh ấy không muốn sống.
Chỉ là quá thận trọng.
Hiện tại anh ấy đã xác định người trước mắt này là ngốc thật.
Ôn Thiều Ngọc cũng không biết người ta gọi hắn là tên ngốc, hắn đạp xe đạp chạy một đường như Còn thông minh đạp một vòng lớn mới về nhà.
"Cậu còn chịu được không?" Ôn Thiều Ngọc còn quay đầu hỏi người ta.
Người nọ nói: "Không chết được."
Đợi đến khi về nhà.
Ôn Thiều Ngọc đưa người vào trong nhà, dì nấu cơm cho hắn đã về rồi, trên bàn bày sẵn đồ ăn đã được làm xong.
"Trước tiên cậu..."
Ôn Thiều Ngọc Muốn bảo người ta đi nghỉ ngơi một chút, kết quả nhìn thấy trên người người nọ dính đầy máu thì âm thanh cũng run rẩy theo.
"Cậu như vậy sao còn không đến bệnh viện, đi bệnh viện tốt xấu gì cũng có thể sống sót..."
Sắc mặt của người nọ tái nhợt, đã không còn huyết sắc, bởi vì mất máu quá nhiều nên toàn thân đều đang run rẩy.
"Không thể đi bệnh viện."
Người nọ nói xong thì ngất đi.
Ôn Thiều Ngọc sợ tới mức vội vàng gọi điện thoại cho người của Luật Hạo Chi.
"Có bác sĩ nào có thể đến nhà không? Tôi bị thương? Rất nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, hình như mất nhiều máu lắm. Đúng vậy, bây giờ tôi không thể đi bệnh viện được, phiền cậu xử lý giúp tôi một chút."
Ôn Thiều Ngọc cúp điện thoại xong cũng không biết phải làm gì, gấp đến độ giống như một con kiến chạy loạn đầy đất.
Mười mấy phút sau, Kiều Vũ, thủ hạ của Luật Hạo Chi ở lại bảo vệ em trai mang theo bác sĩ gia đình tới cửa.
"Anh Ôn, anh bị thương ở đâu? Bác sĩ tới rồi."
Kiều Vũ thấy Ôn Thiều Ngọc dính máu đầy người, nhất thời hoảng sợ.
Ôn Thiều Ngọc không cho bác sĩ vào cửa, hạ thấp giọng hỏi Kiều Vũ: "Bác sĩ này có đáng tin không? Có thể sẽ đem chuyện hôm nay nói cho người ngoài biết không?"
Kiều Vũ nói: "Bác ấy sẽ không nói chuyện ở đây cho người khác biết. Anh có thể yên tâm."
"Vậy mau vào đi. Người sắp chết rồi." Ôn Thiều Ngọc dẫn bọn họ vào.
Kiều Vũ nhìn thấy người nằm trên sô pha, lập tức bảo bác sĩ tới chữa trị cho đối phương.
Bác sĩ gia đình vừa nhìn thấy tình trạng của bệnh nhân đã vội vàng bắt đầu rửa sạch vết thương cho đối phương. Đợi đến khi bận rộn xong xuôi đã là chuyện nửa đêm.
"Bệnh nhân có thể sẽ bị sốt vào ban đêm."
Bác sĩ vừa dứt lời, Ôn Thiều Ngọc tựa như nhìn chúa cứu thế cầm tay đối phương: "Bác sĩ, cứu người cứu đến cùng, bác ở lại đi. Nhỡ đâu cậu ta xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không chăm sóc được."
Kiều Vũ cũng mở miệng nói: "Bác cứ ở đây quan sát một thời gian. Có gì thì sẽ gọi điện thoại cho bác."
Bác sĩ ở lại.
Ôn Thiều Ngọc còn cố ý chuẩn bị đồ ăn cho bác sĩ.
Sau khi bác sĩ ăn xong bèn đến một phòng khác nghỉ ngơi.
"Có chuyện gì anh cứ gọi tôi là được.
"Được, bác mau đi nghỉ ngơi đi."
Ôn Thiều Ngọc lại ra ngoài tiễn Kiều Vũ, liếc mắt nhìn người nọ được mình cứu trở về rồi đi giặt sạch quần áo của
mình.
Quần tây hắn mới mua không sao cả, nhưng máu trên chiếc áo sơ mi trắng đầu tiên của hắn căn bản không thể giặt sạch được.
"Này là sao chứ?"
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hôm nay mình thật sự vô cùng xui xẻo.
Chờ hắn giặt quần áo xong lại vào phòng chăm sóc người mình vừa nhặt về kia.
Nhỡ đâu nửa đêm người nọ sốt hỏng đầu thì có thể hắn còn phải chăm sóc người ta cả đời.
Kiên quyết không thể thực hiện kiểu mua bán lỗ vốn này được.
Hắn nhất định phải chăm sóc tốt cho người nọ.
Ôn Thiều Ngọc lau người cho người nọ, thỉnh thoảng thay khăn lông trên trán để đề phòng đối phương thật sự sốt cao, tự nóng chết mình.