Có một số việc không cố gắng một chút, không thử một lần thì mãi mãi không qua được.
Còn có thể trở thành tiếc nuối khi về già.
Ôn Độ không muốn ba mình giữ lại tiếc nuối.
Hơn nữa, tuy ba cậu hơi lớn tuổi, ra mắt muộn nhưng trông hắn trẻ tuổi, nhìn vào cũng chỉ chừng như hai mươi. Hắn có một tâm thái tốt hiếm thấy ở thời đại này.
Nếu bà nội Ôn biết cháu trai nghĩ như vậy nhất định sẽ ghét bỏ mà nói: "Cái gì mà tâm thái tốt? Đó chính là thiếu thông minh. Cả ngày không tim không phổi, không quan tâm đến chuyện gì, một nhà ăn no không đói bụng mà còn không trẻ tuổi sao?"
Lúc này Ôn Thiều Ngọc đã đội sẵn mũ bảo hiểm.
Vâng, mũ bảo hiểm.
Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi nhờ người mua, cậu còn nhờ Luật Hạo Chi hỗ trợ tìm mấy nhân tài trên phương diện này, chuyên môn nghiên cứu mũ bảo hiểm và các loại dụng cụ phòng ngừa vân vân.
Dưới tay Luật Hạo Chi thật đúng là có mấy nhân tài.
Nhưng phần lớn đều không muốn đến.
Một trong số đó thì vui lòng.
Sở dĩ Hác Văn Bác nguyện ý tới đây là bởi vì ba anh ta thiếu nợ rất nhiều người, ngày nào những người đòi nợ kia cũng đều tìm tới nhà, còn đến công ty của anh ta làm loạn, thế là ông chủ công ty trực tiếp sa thải anh ta.
Anh ta ở Hương Thành không tìm được việc làm, vừa vặn nghe thấy có người tuyển dụng đến Sở Thành làm việc, thế là anh ta bèn đến phỏng vấn.
Luật Chi tốt xấu gì cũng tìm được một người, lúc ấy đã cho người mang người tới.
Hác Văn Bác mặc âu phục rộng thùng thình, người cũng rất gầy rất nhỏ, trên sống mũi đeo kính, mang dáng vẻ của một phần tử trí thức nhưng nghèo đến mức mang vớ lộ ngón chân, bất an nhìn Ôn Độ.
Anh ta không ngờ ông chủ của mình lại trẻ như vậy.
Ôn Độ hỏi Hách Văn Bác mấy câu, sau đó bảo Thiết Tỏa đưa người về nhà.
Chạng vạng, cậu ở công trường theo dõi các công nhân làm xong việc mới đạp xe đi tìm Luật Hạo Chi. Không phải cậu không muốn tìm người khác, mà là trong tất cả những quan hệ hiện tại của cậu cũng chỉ có Luật Hạo Chi là có sức lực nhất.
"Cậu có thể giúp tôi liên hệ người khác để mua một bộ thiết bị sản xuất mũ bảo hiểm không?" Cũng không phải Ôn
Độ tới tay không, trong tay cậu còn mang theo không ít thứ.
Lần đầu tiên Luật Hạo Chi thấy Ôn Độ mang đồ tới cửa, kinh ngạc hồi lâu.
"Cậu thật sự muốn làm cái này? Cậu có thể trực tiếp mua, không cần phải tốn nhiều tiền đi mua cái này đâu." Luật Hạo Chi biết nhưng chỉ cần là máy móc, giá cả đều không rẻ.
người chết mười năm 9 tu
Ôn Độ biết rằng trong tương lai nước Hoa sẽ trở thành một tên điên cuồng xây dựng khiến cả thế giới chấn động, nhưng hai mươi năm sau mũ bảo hiểm mới tiến vào thị trường nước Hoa. Việc Ôn Độ phải làm chính là cứu vớt nhiều người chết bởi vì không đội mũ bảo hiểm có chất lượng tốt hơn trong vòng hai mươi năm trước thời gian này.
Tất cả những gì cậu phải làm không chỉ là mũ bảo hiểm, mũ bảo hiểm chỉ là khởi đầu.
"Sau này tôi sẽ tạo ra một đội công trình làm việc đến hết đời. Trong tương lai chỉ càng có thêm nhiều công nhân lớn tuổi hơn mà thôi, những vật tư tiêu hao này cũng là một khoản chi rất lớn. Còn không bằng để tôi tự làm, nếu còn có thể tiết kiệm được số tiền này."
Ôn Độ đã quyết định rồi.
Luật Hạo Chi vẫn định khuyên cậu tỉnh táo lại: "Tôi có thể hỏi giúp cậu, nhưng trong khoảng thời gian này cậu cứ suy nghĩ cho kỹ rồi lại nói."
"Cậu cũng đã giúp tôi tìm được người rồi, bây giờ mới khuyên tôi không phải là đã muộn rồi sao?" Ôn Độ xì khẽ.