tùy chỉnh
"Người đi theo chúng tôi bị đám vô dụng kia mua chuộc, muốn bỏ lại Chi Chi ở bên ngoài để em ấy tự sinh tự diệt, nếm chút đau khổ. Nhân tiện cho chúng tôi một chút bài học, nhưng có người lòng dạ độc ác, muốn bán Chi Chi cho bọn buôn người.”
Luật Hạo Chi cắn răng: "Ông nội còn sống, Chi Chi lại không sao nên tôi không thể làm gì bọn họ. Những người đó còn chơi lại trò cũ, mục đích là làm cho ông nội xem, để ông nội cho rằng bọn họ chỉ là cố ý hù dọa tôi, sẽ không thật sự làm tổn thương Chi Chi. Bọn họ cho rằng như vậy tôi sẽ không so đo sao? Ngây thơ."
Làm sao cậu ấy có thể để cho những tên vô dụng kia làm hại đến em trai mình.
Nụ cười của Luật Hạo Chi có hơi âm trầm đáng sợ: "Cho nên tôi đã tặng bọn họ một món quà nhỏ."
Ôn Độ không cần hỏi cũng biết món quà nhỏ này không phải là chuyện nhỏ.
"Ba cậu..."
Mới nói câu mở đầu, Ôn Độ đã không nói nổi nữa.
Ba cậu tuy không có bản lĩnh gì nhưng không thật sự là một người ngu ngốc, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều có thể nắm rõ. Thỉnh thoảng cũng sẽ có lòng cầu tiến, vào thời khắc mấu chốt vẫn có thể đáng tin cậy.
Quan trọng nhất chính là không giúp được gì nhưng cũng sẽ không gây thêm phiền phức.
Vì sao Luật Hạo Chi không giống với những đứa trẻ bình thường khác, mười ba tuổi đã trưởng thành như thế này, còn sớm mở công ty gầy dựng sự nghiệp? Còn không phải là vì bị đôi ba mẹ không đáng tin kia ép ra sao.
"Bọn họ không gây phiền toái cho tôi đã là tốt lắm rồi."
Yêu cầu của Luật Hạo Chi dành cho bọn họ rất thấp, chỉ cần không gây thêm phiền phức cho cậu ấy, cũng không cần dùng chỉ số thông minh của một đứa trẻ ba tuổi để chèo chống cho dã tâm còn bao la hơn cả vũ trụ của bọn họ.
Bọn họ có muốn chết cũng đừng kéo người khác đi chết cùng mình.
Luật Hạo Chi không quản được bọn họ, bọn họ muốn tùy tiện tìm đường chết như thế nào cũng được, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến em trai, không mang về cục nợ mấy trăm triệu thì cậu ấy vẫn sẽ khoan dung cho bọn họ.
Ôn Độ rất tự nhiên nói sang chuyện khác, tránh xấu hổ.
"Thuyền nhà cậu có đắt lắm không, tôi có thể thuê không?"
Thuê?
Luật Hạo Chi nheo mắt nhìn Ôn Độ, Ôn Độ chỉ cười thản nhiên: "Cậu cũng biết trong nhà nghèo, không có bao nhiêu lương thực dư dả."
"Cho nên?" Luật Hạo Chi mang theo kiêu ngạo trên người.
"Cho nên chúng ta hợp tác làm ăn?"
Ôn Độ cảm thấy lôi kéo Luật Hạo Chi là có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền, tương đương với tay không bắt sói trắng. Bên cậu có hàng, Luật Hạo Chi có thuyền, không cần cậu mời người đến lái thuyền, cũng không cần cậu giữ thuyền, lại càng không cần tốn nhiều tiền mua thuyền.
Tương đương với không có chi phí.
Ôn Độ càng nghĩ là mắt càng sáng.
"Nói kỹ chút."
Nói đến chuyện buôn bán kiếm tiền là Ôn Độ nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Hương Thành các cậu nhỏ nhưng nhiều người. Lương thực, thịt thà, rau dưa và các loại trái cây mà các cậu ăn đều đến từ đâu? Không cần hỏi cậu cũng biết rõ, ngay từ những năm năm mươi, trong nước đã vận chuyển những thứ này đến Hương Thành các cậu. Cho tới bây giờ vẫn luôn đưa qua không hề ngừng nghỉ. Cậu cảm thấy mình có thể làm ăn như vậy không?"
Khi dòng người ở Hương Thành tăng vọt trong mấy năm gần đây, có thể chắc chắn Hương Thành thiếu hụt những thứ này nhất. Phần tử quan trọng của quốc gia kiếm lời, dân chúng vẫn có thể đi theo húp canh.
Đừng xem thường chút canh này, quy mô của chút canh này cũng không hề nhỏ.
Luật Hạo Chi nhếch môi: "Cậu muốn đưa đồ nội địa đến Hương Thành?"
"Là bán."