Nếu kiếm được tiền, hắn có thể mua thịt ăn rồi!
Ôn Thiều Ngọc nói làm làm, mua một cái lò nhỏ đơn giản, một cái chảo, một cái nồi hấp và một cái xửng hấp nho nhỏ. Rồi mua thịt, bắp cải trắng và bột mì.
Mua mấy thứ này xong, túi tiền của hắn cũng sạch hơn cả mặt hắn.
“Anh mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy thịt, mắt sáng lên. Anh ấy đưa tay định lấy thịt, nhưng bị Ôn Thiều Ngọc né tránh.
“Cậu không được động vào cái này, cái này để dùng cho việc buôn bán ngày mai.”
“Buôn bán?”
Tư Đồ Quang Diệu rất ngạc nhiên: “Anh định ra đường bán đồ ăn á?”
“Ừ, thử xem.”
Ôn Thiều Ngọc tự trách mình ngốc, bây giờ mới nghĩ ra cách này, buôn bán không xung đột với việc ca hát. Cuộc sống của hắn có bảo đảm, lại có thể kiếm được tiền, còn có thể đi tham gia cuộc thi ca hát, một mũi tên trúng ba đích.
Quá tuyệt!
Cũng không biết Tư Đồ Quang Diệu nghĩ như thế nào.
Mặc kệ anh ấy có hiểu hay không, ba giờ sáng, Ôn Thiều Ngọc đã thức dậy. Hắn thấy bột đã lên men, thì nhào bột thật đều lại và cho vào chậu. Sau đó, lấy thêm một cái chậu khác tiếp tục trộn bột.
Bột lên men là để hấp bánh bao súp, phần bột sau là để làm bánh bao chiên nước.
Nhân của bánh bao súp là thịt, nhân của bánh bao chiên nước là bắp cải.
Nhân bánh đều phải làm mới vào buổi sáng.
Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ phải khổ sở như vậy. Vừa làm việc, hắn vừa hối hận, sớm biết bên ngoài khó khăn như thế này, hắn... hắn vẫn sẽ ra đi.
Không có gì quan trọng bằng ước mơ.
Ôn Thiều Ngọc suýt thì rơi nước mắt trong khi làm nhân bánh.
Tư Đồ Quang Diệu bị tiếng ồn đánh thức, sau một hồi nhìn không chịu nổi nữa, anh ấy mặc áo ba lỗ, xỏ dép lê, rửa mặt và tay bằng nước lạnh, rồi cầm lấy con dao trong tay Ôn Thiều Ngọc.
“Cậu biết làm không đấy?” Ôn Thiều Ngọc lo lắng hỏi.
“Biết hơn anh nhiều.”
Tư Đồ Quang Diệu hừ lạnh.
Anh ấy mạnh miệng như vậy, nhưng động tác lại rất vụng về. Hai nhát dao đầu tiên, ai cũng có thể nhìn ra được Tư Đồ Quang Diệu không biết thái rau.
Đúng lúc Ôn Thiều Ngọc định đuổi Tư Đồ Quang Diệu đi, tự mình tiếp tục thái củ cải thì bỗng dưng Tư Đồ Quang Diệu thái nhanh hơn.
“Cạch cạch cạch...”
Ôn Thiều Ngọc kinh ngạc hỏi: “Cậu từng luyện thái rồi à?”
“Ừ, từng luyện rồi.”
Giọng điệu của Tư Đồ Quang Diệu có chút kỳ lạ.
Ôn Thiều Ngọc cũng không nghĩ nhiều.
Đến khi hai người bận rộn xong, Ôn Thiều Ngọc đặt đồ lên xe đẩy. Chiếc xe đẩy nhỏ là hắn mua lại từ bãi phế liệu. Đã rửa sạch sẽ suốt đêm, đặt đồ lên rồi đẩy đi bày hàng.
Tư Đồ Quang Diệu nhìn cánh tay chân mảnh khảnh của hắn nói: “Để tôi đẩy cho.”
“Giờ cậu không sợ vết thương nứt ra nữa à?”
Ôn Thiều Ngọc cũng không muốn giữ lại người này nữa, lỡ sau này anh ấy không trả tiền thì làm sao?
Hắn phải kịp thời cắt lỗ, sớm đuổi người này đi, tránh việc ngày nào cũng ở đây ăn bám.
Thật là phiền phức.
“Đừng đứng ở đây, đến con phố phía trước đi.”
Tư Đồ Quang Diệu biết nơi này phải đóng phí nên mới đề nghị Ôn Thiều Ngọc đổi địa điểm bày hàng.
Anh ấy còn sợ Ôn Thiều Ngọc sẽ hỏi tại sao, thậm chí còn nghĩ sẵn do rồi, nhưng Ôn Thiều Ngọc chẳng hỏi gì cả, trực tiếp đi theo anh ấy.
Đến nơi, có người đến thu phí bảo kê buổi sáng đi đến, liếc mắt nhìn đại ca mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen. Anh ta ghi nhớ kỹ người bên cạnh đại ca, đề tránh sau này ức hiếp nhầm người của mình.
Người đó khâm phục nghĩ thầm, đại ca đến đây một cách kín đáo như vậy, chắc chắn là không yên tâm về bọn họ.