Tư Đồ Quang Diệu giải thích: “Năm nay cô ấy mới mười tám tuổi.”
Ôn Thiều Ngọc tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Vợ cậu nhỏ hơn cậu mười tuổi à? Vậy thì kết hôn muộn vài năm cũng được.”
Tư Đồ Quang Diệu không nói nên lời.
Phải nói rằng, Ôn Thiều Ngọc thực sự không đi theo con đường bình thường.
Mạch não hoàn toàn khác người thường.
Hai người đến cửa hàng bách hóa, Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp.
Hắn nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, cảm thấy cái này đẹp, cái kia cũng đẹp.
“Thích cái nào thì cứ mua hết đi, con gái mà, mặc nhiều váy một chút có sao đâu?” Trong quan niệm tiêu dùng của Tư Đồ Quang Diệu thì điều này là hoàn toàn bình thường.
Ôn Thiều Ngọc suy nghĩ một chút, thấy lời anh ấy nói cũng có lý.
Than ôi, túi tiền có hạn.
“Cứ lấy cái váy đỏ này đi! Màu đỏ may mắn mà!” Ôn Thiều Ngọc chọn váy xong, trả tiền.
Vừa quay người lại, thì thấy một nhóm người đang đi tới, đi đầu là hai cậu ấm, trong đó có một người không phải Chi Chi thì là ai?
"Chi Chi!"
Ôn Thiều Ngọc vui vẻ chào hỏi.
Luật Cảnh Chi thấy Ôn Thiều Ngọc cũng rất mừng.
Cậu bé quay đầu nhìn lại anh trai một cái, rồi bước tới, cố kìm nén sự kích động nói: “Chú Ôn, sao chú lại ở đây thế này?”
“Chú đến mua váy cho Oanh Oanh.” Ôn Thiều Ngọc đưa chiếc váy cho Luật Cảnh Chi xem.
Luật Cảnh Chi nhìn thấy chiếc váy đỏ, cười rất tươi nói: “Chú Ôn, chú thật có mắt nhìn, chiếc váy đẹp như vậy chắc chắn Oanh Oanh sẽ thích lắm!”
“Đương nhiên rồi, đây là chuyện chú đã hứa với Oanh Oanh mà.”
Ôn Thiều Ngọc rất tự hào.
Những lời hứa với con gái, cuối cùng hắn cũng bắt đầu thực hiện được từng cái một.
Hắn không hề khoác lác hay nói quá.
Luật Cảnh Chi lo lắng có người lỡ lời, liếc mắt nhìn người bên cạnh Ôn Thiều Ngọc một cái, rồi thì thầm với Ôn Thiều Ngọc: “Chú Ôn, tình huống đặc biệt, cháu không nói chuyện với chú nữa. Chờ anh trai cháu giải quyết rắc rối xong cháu số sẽ tìm chú.”
Ôn Thiều Ngọc giật mình: “An toàn chứ?”
“Yên tâm ạ.
Lúc này Luật Cảnh Chi vẫn rất điềm tĩnh.
Ôn Thiều Ngọc thấy thương cậu bé quá.
Hắn liếc mắt nhìn Luật Hạo Chi đang cố ý tỏ ra lạnh nhạt với hắn, liếc mắt nhìn đối phương một cái, rồi cả hai bên rất ăn ý tách ra.
Đợi đến khi người ta đi hết, Ôn Thiều Ngọc mới buồn bã nói với Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu xem, con cái nhà giàu sống áp lực biết bao. Chi Chi là một đứa trẻ tốt như vậy mà cũng phải giấu giếm mối quan hệ với tôi, sợ liên lụy đến tôi.”
Nói xong, hắn lại nhìn Tư Đồ Quang Diệu: “Cậu cũng vậy! Một người phiền phức.”
Này!
Anh ấy đã trêu ai chọc ai chứ?
Tuy rằng Tư Đồ Quang Diệu rất không nói nên lời, nhưng nói anh ấy là một phiền phức hình như cũng không sai.
Nhân lúc Ôn Thiều Ngọc đang chọn quần áo ở phía trước, anh ấy đã chọn một chiếc váy công chúa màu hồng, nhờ nhân viên bán hàng gói lại.
Con gái mà mặc màu đỏ gì chứ, màu hồng mới gọi là váy công chúa.
“Cậu mua gì vậy?” Ôn Thiều Ngọc quay đầu lại thấy anh ấy cầm cái gì đó trong tay, thuận miệng hỏi.
“Mua một bộ quần áo.”
Ôn Thiều Ngọc cũng không hỏi thêm gì nữa.
Hẳn lại đến nơi bán quần áo cho phụ nữ trưởng thành, ngắm nghía một hồi, mua cho mẹ mình một chiếc áo khoác dài.
“Cái màu đỏ này!”
Ôn Thiều Ngọc cảm thấy màu đỏ tươi rất vui vẻ.
Tư Đồ Quang Diệu cảm thấy thẩm mỹ của Ôn Thiều Ngọc đều dùng hết lên người hắn, quần áo của hắn mặc còn đẹp. Đến lúc chọn cho mẹ và con gái, thì thẩm mỹ lập tức xuống cấp.