Giờ đây, chỉ trong vòng hơn nửa năm ngắn ngủi, Ôn Độ đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đi giày da, tóc chải ngôi lệch. Trông cậu như một người thành đạt.
Ai có thể liên hệ một nhân vật như vậy với đứa trẻ nghịch ngợm trước đây chứ?
Kế toán nông trường trong lòng cảm thán sự thay đổi lớn của Ôn Độ, ngoài mặt nhiệt tình hỏi: "Ôi chao, anh còn suýt không nhận ra em. Mấy đứa không phải đã chuyển đến thành phố ở rồi sao? Sao giờ này lại về đây?"
"Không phải sắp thi chuyển cấp rồi sao? Em về để tham gia kỳ thi."
Học bạ của Ôn Độ vẫn còn ở đây, sau khi thi xong lần này, cậu dự định sẽ chuyển cả học bạ đi.
Kỳ thi chuyển cấp bắt buộc phải có mặt trực tiếp.
Ôn Độ trước đó cũng đã tính toán kỹ ngày mới trở về.
Kế toán nông trường thẳng thắn nói: "Nghe nói em ở ngoài đã kiếm được tiền, còn học hành gì nữa? Ngay cả những sinh viên đại học cũng không có bản lĩnh như em."
"Vĩ nhân đã nói, sống đến già, học đến già. Cho dù em chỉ có trình độ tiểu học, kiếm được tiền, nhưng đến tương lai, khi thế giới phát triển nhanh chóng, nếu không có văn hóa, em cũng sẽ bị đào thải."
Có thể bạn không có bằng cấp, nhưng bạn không thể không đọc sách, không thể ngừng bước chân đọc sách. Trong tương lai, có rất nhiều con đường học tập, chỉ cần bạn sẵn sàng nỗ lực thì đều có thể.
Kiếp trước, Ôn Độ chưa bao giờ từ bỏ việc học. Kiếp này có thể làm lại, cậu vẫn chọn con đường học vấn. Cậu không chỉ muốn có bằng cấp, mà còn muốn học những điều mình chưa từng học trước đây.
Con đường của kiếp trước, cậu sẽ không đi lại. Quá khổ, cũng quá mệt mỏi. Cậu muốn đi một con đường mới, đầy thử thách.
"Chàng trai, nhận thức tốt đấy. Anh còn chút việc, tối nay qua nhà nhé, anh bảo chị em làm vài món ngon, chúng ta lai rai vài chén."
"Anh rể à, em cũng muốn đi lắm, nhưng em mới mười ba tuổi thôi ạ."
"Hầy, mười ba thì đã sao? Đừng có bảo là em chưa biết uống rượu nhé. Bọn trẻ con ở đây, có đứa còn chưa ngồi vững đã nếm mùi rượu rồi.
Dù mấy người hay trêu trẻ con kiểu đó đều bị mắng té tát. Nhưng vẫn có khối người thích trêu đùa bọn trẻ như vậy.
"Bà nội em cũng về cùng em ạ." Ôn Độ tung ra chiêu cuối, kế toán lập tức chuồn êm.
Ôn Độ xách theo chiếc tivi tiếp tục đi tìm trưởng thôn.
Trưởng thôn nhìn thấy Ôn Độ cũng không nhận ra: "Tiểu Độ?"
"Là cháu ạ, trưởng thôn." Ôn Độ cười đáp.
"Thằng nhóc này, cháu về lúc nào thế? Mau vào ngồi!" Trưởng thôn nhiệt tình mời Ôn Độ vào nhà.
"Hôm nay cháu mới về, vừa đến không lâu đã đến tìm bác rồi."
"Ngồi, ngồi xuống nói chuyện."
Trưởng thôn rót cho Ôn Độ một cốc nước. Từ trước Tết, sau lần Ôn Độ đến nhà ông trước khi đi, trưởng thôn đã vô thức coi Ôn Độ như người lớn.
"Trưởng thôn, đây là quà cháu tặng cho nông trường của chúng ta."
Ôn Độ đặt thứ trong tay xuống đất, trưởng thôn mới chú ý tới.
Vừa nãy ông đã nhìn thấy, còn tưởng là Ôn Độ tự mua, không ngờ lại là tặng cho nông trường.
“Cháu... Cái này! Cháu đưa cái này cho nông trường?" Trưởng thôn nuốt nước bọt khó khăn, cảm thấy cậu nhóc này hơi hoang phí: "Cháu có biết thứ này bao nhiêu tiền không? Ngay cả tivi đen trắng cũng còn phải..."
Ôn Độ ngắt lời trưởng thôn: "Cháu biết giá bao nhiêu. Những thứ này ở miền Nam không cần phiếu, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể mua được. Dễ dàng hơn nhiều so với ở đây."
"Ba cháu như thế, em cháu lại là đứa hay đau ốm, ba ngày hai bữa lại sốt cao, phải đưa đến bệnh viện. Bà nội cháu dù có năng lực đến đâu, cũng là phụ nữ, tuổi cũng đã cao. Cháu vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, hãy sống cho tốt, đừng tiêu hoang phí."