Cha mẹ vợ không thích cậu, còn không cho bọn nhỏ tiếp xúc quá nhiều với cậu.
Đến nỗi bọn trẻ cũng không thích cậu.
Cậu có nhà, cũng giống như không có nhà.
Lúc sắp chết, toàn bộ di sản của cậu đều tặng ra ngoài, cũng không biết vợ con cậu sẽ phản ứng như thế nào.
Ôn Độ không hối hận vì đã làm như vậy.
Cậu chỉ luyến tiếc là em gái, bà nội và ba mình không đợi được đến ngày cậu phát đạt.
Có lẽ do đời trước tích đức, ông trời cho anh một cơ hội bắt đầu lại lần nữa.
“Đến rồi, em tự mình đi Gọt, hay anh giúp em Gọi người ra?” Ôn Độ lo lắng em gái không dám đi.
Thật ra Ôn Oanh còn dũng cảm hơn so với suy nghĩ của cậu.
“Em tự mình đi.”
Chuyện của mình thì tự mình làm.
Cô bé bước đi kiên định, đi tới cửa nhà Tống Lệ Dĩnh, sau đó dùng hết sức lực cả người, lớn tiếng hô: “Tống Lệ Dĩnh! Tống Lệ Dĩnh!”
Một người phụ nữ thắt bím tóc đi ra từ trong vườn rau, nhìn thấy Ôn Oanh liền cười nói: “Là Oanh Oanh à? Cháu về lúc nào vậy?”
“Hôm nay vừa trở về. Thím, Lệ Dĩnh có nhà không ạ?” Ôn Oanh lộ ra nụ cười mềm mại, lễ phép hỏi.
Người phụ nữ là mẹ của Tống Lệ Dĩnh, vóc dáng không được coi là cao, gương mặt vuông vắn, đôi mắt to tròn, làn da cũng rất trắng. Tuy tướng mạo trông rất giàu có, nhưng lại có một gương mặt không dễ ở chung, có hơi cay nghiệt.
Nếu gầy đi một ít, loại cảm giác này sẽ rõ ràng hơn.
“Đang ở nhà, cháu vào gọt con bé đi.”
Mẹ Tống Lệ Dĩnh còn đang dọn vườn rau, để Ôn Oanh tự mình đi vào tìm.
Ôn Oanh quay đầu lại nhìn anh trai, Ôn Độ ở bên cạnh cũng nghe được đối thoại vừa rồi, cậu vẫy vẫy tay với cô bé, để cho cô bé tự mình đi vào. Rồi lại chỉ phía bên cạnh, nói cho cô bé biết mình ở đó chờ cô bé.
Ôn Oanh yên tâm đi vào.
Tống Lệ Dĩnh đang nấu cơm, nhìn thấy Ôn Oanh đi vào, vẻ mặt cô nhóc vui mừng nói: “Oanh Oanh, cậu về rồi à? Tớ còn tưởng rằng sau này sẽ không gặp lại cậu nữa chứ!”
“Chờ sau này cậu lớn lên, thi đậu đại học, thi vào thành phố, về sau chúng ta còn có thể gặp mặt nha!”
Ôn Oanh phát hiện Tống Lệ Dĩnh không phải không thích mình, cũng không phải không muốn làm bạn với mình, trong lòng không còn khổ sở nữa.
Cô bé không hỏi trực tiếp, mà tán gẫu với Tống Lệ Dĩnh về việc nhà trước.
Tống Lệ Dĩnh lại chủ động nói: “Mẹ tớ không cho tớ viết thư cho cậu. Thư cậu viết cho tớ bị bà ấy phát hiện, bà ấy đốt bỏ. Còn cướp tem của cậu đi. Bà ấy biết ba tớ sẽ cho tớ vài đồng mua đồ ăn vặt. Cho nên bà ấy cũng lấy hết tiền của tớ.”
Ôn Oanh cũng không ngờ rằng chân tướng chuyện mình canh cánh trong lòng, hoá ra là như vậy.
Cô bé mím môi nói: “Không sao, chờ cậu lớn hơn chút nữa, chúng ta sẽ liên lạc lại. Cậu có biết địa chỉ nhà tớ không? Tớ đã viết hết trong thư rồi. Hơn nữa, nhà tớ có điện thoại rồi! Sau này cậu còn có thể gọi điện thoại cho tớ.”
“Lệ Dĩnh, tớ hy vọng chúng ta có thể thi vào cùng một trường đại học, tiếp tục làm bạn tốt nhất.”
Tống Lệ Dĩnh nghe thấy nhà cô bé còn có điện thoại thì kinh ngạc nói: “Nhà các cậu còn có điện thoại à? Chỗ chúng ta chỉ có mới có một chiếc điện thoại. Mẹ tớ còn chưa nhìn thấy bao giờ đấy!”
“Chờ sau này thành tích học tập của cậu tốt, thi lên đại học là có thể đến nhà tớ xem điện thoại rồi! Nhà tớ còn có TV, TV màu sắc rực rỡ, chúng ta có thể cùng nhau xem TV”