“Ăn xong trước thì không sao, ăn sau thì rửa bát đi chứ sao nữa.
Ai bảo mày ăn nhiều thế?” Bà Ôn đi dép ra ngoài tiễn hai đứa nhỏ.
Bỗng dưng Ôn Thiều Ngọc cảm thấy miếng bắp cải trong miệng không còn ngon nữa.
Nhưng điều này cũng chỉ kéo dài một giây.
Hắn tiếp tục ăn một cách từ từ, nhai kỹ nuốt chậm.
Nếu bà Ôn nhìn thấy hắn ăn như vậy, bà có thể đá hắn sang một bên.
“Anh trai, anh thực sự sẽ đi ạ?” Ôn Oanh ngồi ở ghế sau hỏi, cô bé vẫn luôn nhớ về chuyện này.
Ôn Độ sẽ đi, hơn nữa còn đi trong mấy ngày, chắc chắn không thể giấu em gái được.
Nên phải nói rõ ràng mọi chuyện.
“Anh muốn đi kiếm thật nhiều tiền!”
Kiếp trước cậu nghe người ta nói rằng, thời đại này khắp nơi đều có cơ hội kinh doanh.
Nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Ôn Độ không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
“Anh ơi, sau này em cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền!”
Ước mơ lớn nhất của Ôn Oanh ở kiếp này chính là cho cả nhà có được cuộc sống tốt đẹp.
Cô bé muốn kiếm thật nhiều tiền để người ba công tử bột có thể đi chơi mỗi ngày, và có nhiều tiền tiêu vặt.
Có thể mua những sản phẩm chăm sóc da tốt nhất trên quầy và đến các thẩm mỹ viện cao cấp để chăm sóc da.
Hy vọng bà nội sống lâu trăm tuổi, trở thành bà thái hậu giàu có nhất trần gian.
Cô bé mong muốn anh trai không còn phải chịu khổ, không phải hèn mọn đi ở rể, bị con trai ruột nhà người ta coi thường.
Cô bé muốn anh trai ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sống một cuộc sống quang minh chính đại, cưới được cô gái anh yêu về nhà, trở thành người ba được các cháu ngưỡng mộ nhất.
Đương nhiên Ôn Độ không biết về hoài bão lớn lao của em gái cậu, cho dù biết cũng chỉ phì cười cho qua.
Là anh trai, làm sao cậu có thể để em gái nuôi cậu được chứ?
“Được rồi, anh trai chờ em nhé.
” Ôn Độ xoa xoa mái tóc ngắn của em gái: “Mau vào học đi.
"
“Vâng ạ.
”
Ôn Oanh đi được hai bước, lại quay đầu nhìn anh trai, thấy anh trai vẫn đứng đó mới đi về phía lớp học.