Lời này của cậu trực tiếp nâng Cửu Gia lên tận chín tầng mây.
Cửu Gia cười to.
"Hôm nay tôi làm chủ, chúng ta ra ngoài ăn.” Cửu Gia kiếm được tiền, những người vốn dĩ không coi trọng Cửu Gia, giờ lại bắt đầu dính lấy nịnh bợ.
Trong lòng Cửu Gia vui sướng, đã muốn cảm ơn Ôn Độ từ lâu.
“Đừng, chỗ tôi đông người, hay là trở về...”
Ôn Độ còn chưa nói xong, đã bị Cửu Gia cắt ngang.
“Gọi tất cả cùng đi. Tôi thuê chỗ, chúng ta đi ăn cùng nhau. Tôi gọi Tiểu Lục đi đón bà nội cậu.” Cửu Gia đã nói như vậy, Ôn Độ cũng không tiện từ chối.
Trên đường đi, Cửu Gia nói: “Ngày hôm sau khi cậu rời đi, cấp trên đã gửi chính sách mới. Hiện tại cho phép cá nhân chúng ta buôn cửa hàng nhà bà Kim, tôi đã đăng ký xong rồi, bán băng ghi âm. Bán quần áo, mua đồ điện tử, cái gì cần có đều có.”
“Vậy ngày mai tôi cũng phải làm thủ tục cho cửa hàng của bà nội rồi.”
“Chuyện này thôi cậu cũng cần phải làm à? Cậu đang coi thường ai đó? Lúc ấy tôi đã nhờ Tiểu Lục hỗ trợ cùng nhau xử lý rồi.”
Ôn Độ lập tức nói cám ơn: “Vậy lát nữa tôi sẽ kính chú vài chén!”
Cửu Gia nhìn thấy bà Ôn cách đó không xa đi tới vội vàng nói: “Thằng nhóc kia, cậu định lừa tôi à? Nếu bà nội cậu mà nghe thấy tôi dẫn cậu đi uống rượu, ngày mai cửa lớn nhà chúng tôi sẽ không bị đập đấy chứ?”
“Bà nội tôi không hung dữ như vậy đâu.” Ôn Độ cười nói xong, thấy bà Ôn liền nhanh chóng đi tới, “Bà nội!”
Bà Ôn thấy cháu trai còn chưa thay quần áo, cau mày hỏi: “Con đến từ lúc nào vậy?”
“Vừa đến được một lúc ạ.”
“Con không về nhà thay quần áo mà cứ thế ra ngoài à?” Bà Ôn biết chỗ ăn cơm gần cửa hàng vịt quay, vì thế bà vỗ vai Ôn Độ nói, “Con tới cửa hàng tắm rửa trước rồi đến ăn cơm sau đi.”
Ôn Độ quay đầu nhìn Cửu Gia, cầm chìa khóa rời đi.
Cậu vào cửa hàng, vài ngày không gặp, trong cửa hàng thay đổi rất lớn.
Ôn Độ đi ra phía sau, bên trong có nước nóng, trên tủ bày quần áo sạch sẽ. Không cần hỏi cũng biết, đó là đồ bà nội tự tay làm cho cậu.
Ôn Độ tắm rửa thay quần áo mới, người cậu mang đến cũng đều về nhà rửa mặt xong.
Ôn Độ vừa đi vào, người bên trong đồng loạt thốt lên.
“Ơ, đây là cậu chủ từ đâu tới vậy?”
“Đẹp trai quá đi!”
Lúc này những người khác mới phát hiện, Ôn Độ hơn nửa năm không đến công trường đã trắng hơn không ít. Nhìn lướt qua trông rất giống lời Cửu gia nói, như là tiểu thiếu gia đi du học trở về.
Áo sơ mi trắng, quần dài màu đen, sống lưng thẳng tắp, trên người còn có khí thế tự tin.
So với trang phục có chút bình thường, khí chất thật sự là đột nhiên đại biến, nếu đi trên đường cũng làm cho người ta không dám nhận.
“Anh trai, anh thật đẹp mắt!”
Đây là lần đầu tiên Ôn Oanh nhìn thấy anh trai xinh đẹp như vậy!
Cô bé vây quanh anh trai dạo qua một vòng, nhìn trái nhìn phải, thấy thế nào cũng cảm thấy anh trai dường như đã thay đổi, đẹp mắt không chịu được.
“Đẹp?” Ôn Độ híp mắt hỏi.
Ôn Oanh dùng sức gật đầu, nói: “Đẹp đến mức không giống anh trai em chút nào!”
Hå?
Ôn Độ đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, Ôn Oanh lập tức né tránh.
Cô bé đã là người lớn rồi!
Tóc không thể lộn xộn.
“Anh, giờ em đã tin tưởng anh và ba là cha con ruột rồi!”
Ôn Độ:????
Cái quái gì thế?
Trong đầu em gái cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Khi còn bé anh đen lắm nha!” Ôn Oanh thở dài, anh trai trong mộng cũng giống như vậy.