Ôn Minh Huy cảm kích Ôn Độ từ trong nội tâm, cho nên khi Ôn Độ bảo anh ấy uống rượu với Cửu gia, anh ấy lập tức ngồi uống với người ta, nhất định phải cho Cửu gia uống thật tốt.
Bữa tiệc kết thúc.
Hai mắt Ôn Minh Huy trợn trừng.
Ôn Độ cũng không đưa anh ấy trở về, mà bảo người khác cõng Ôn Minh Huy, trực tiếp đến ở trong cửa hàng. Sau khi đưa anh ấy đến căn phòng dành cho nhân viên ở cửa hàng. Những người khác đều trở về sân nhà bọn họ.
Ôn Oanh quấn quýt lấy anh trai, anh trai đi đâu cô bé liền theo đó.
Ôn Độ không về nhà mà ở lại cửa hàng, Ôn Oanh cũng ở lại đây làm bài tập.
“Oanh Oanh, đến đây.”
Ôn Độ vẫy tay gọi Ôn Oanh.
Ôn Oanh tò mò đi qua, Ôn Độ vén tấm vải vẽ trên tủ lên, bên trong là một cái radio thật to. Ôn Oanh thấy radio thì mắt sáng lên, cô bé vô cùng vui vẻ hỏi: “Anh, cái này có thể nghe ba hát không?”
“Có thể.”
Ôn Độ mở radio, bên trong đặt một cuộn băng ghi âm.
Cậu làm mẫu cho Ôn Oanh một lần, để Ôn Oanh ở bên cạnh học theo: “Biết không?”
Ôn Oanh gật đầu: “Biết rồi!”
“Những băng ghi âm này là anh trai đặc biệt mua cho em. Bên ngoài không có bán.” Ôn Độ đẩy băng ghi âm trong hộp cho Ôn Oanh.
Ôn Oanh phát hiện bên trong còn có sách.
Hơn nữa còn là sách tiếng Anh.
Cô bé khiếp sợ há to miệng.
“Những thứ này không thể lấy ra, biết chưa? Em ở nhà lén nghe nhé.” Ôn Độ cố ý nhờ Luật Hạo Chi lấy sách giáo khoa và băng ghi âm.
Công ty chuyên môn chế tác băng ghi âm ở Sở Thành bên kia cũng có băng ghi âm bằng tiếng Anh, đáng tiếc quá khó mua.
Hơn nữa còn không mua được sách giáo khoa.
Cậu đành phải đi tìm Luật Hạo Chi. những thứ này là Luật Hạo Chi lấy được từ Hương Thành, bắt đầu từ cấp cơ sở nhất, cũng đủ để em gái học trong thời gian ngắn.
“Cảm ơn anh trai!”
Ánh mắt Ôn Oanh hơi đỏ.
Ôn Độ xoa đầu cô bé: “Khóc cái gì? Đây đều là quà anh tặng em. Sau này anh sẽ mua cho em cái tốt hơn, chờ em lớn lên, anh còn đưa em ra nước ngoài du học.”
Ôn Oanh không muốn đi.
Cô bé không muốn rời khỏi nhà.
Nhưng cô bé rất thông minh, sẽ không nói thật với anh trai vào lúc này.
Có lẽ sau này, anh trai sẽ luyến tiếc để cô bé đi ra ngoài.
“Oanh Oanh, để anh con ngủ đi, con tự qua đây chơi.” Bà Ôn tiễn từng người một, vừa quay vào nhà đã thấy cháu gái đang nói chuyện với cháu trai, vội vàng gọi ra.
"Da!"
Ôn Oanh chạy ra khỏi phòng, nói với bà Ôn: “Bà nội, anh mua băng ghi âm cho con, còn mua cho con một cái radio. Buổi sáng chúng ta cũng có thể nghe radio!”
“Tivi không đủ cho con xem à?” Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy, nhưng giọng nói cũng không lớn.
Ôn Oanh mềm mại nói: “Bà nội, chờ lúc cửa hàng chúng ta mở cửa, bà để TV trong cửa hàng. Đến lúc đó mọi người biết cửa hàng chúng ta có TV màu, ăn cơm là có thể xem, chắc chắn không ít người sẽ đến ăn cơm. Buổi sáng, buổi trưa còn có thể bán sủi cảo và mì sợi.”
Bà Ôn dừng bước, quay đầu nhìn cháu gái nhỏ mềm mại, phát hiện cháu gái nhà mình dường như có thiên phú kinh doanh.
Ngay cả người ba phế vật của cô bé cũng có thể làm ăn sinh sống tốt ở Hương Thành, dựa vào bán bánh bao lập nghiệp.
Cô cháu gái nhỏ này của bà thỉnh thoảng nói năng kinh người, nhưng luôn có thể nghĩ ra ý tưởng tốt.
Về phần cháu trai, vậy thì càng không cần phải nói.
Người làm ăn giỏi nhất trong gia đình chính là cậu.