Năm ngoái dứa không bán được với giá quá cao, năm nay giá tất cả trái cây đều tăng gấp mấy lần.
Không chỉ ở thôn bên này, mà thôn dân ở địa phương khác, sau khi nhận được tin tức này, cũng vận chuyển toàn bộ hoa quả và rau dưa tới đây.
Bà Ôn nhìn cháu gái cầm vài quả vải vui vẻ chạy tới chia cho bà ăn, bà sờ đầu cháu gái, nhận lấy vải trong tay cháu gái.
“Bà nội, bà cũng ăn đi.”
Cho tới tận lúc này Ôn Oanh chưa ăn một mình bao giờ.
“Con ăn trước đi, bà nội vừa ăn cơm no, lúc này ăn không vô cái gì nữa.”
Bà Ôn cười ha hả đi theo sau cháu gái về nhà.
Ôn Độ biết bà nội đang nghĩ gì, cũng không cưỡng cầu.
Tuy nhiên, vừa đi qua không bao xa, đã có người bưng một giỏ vải nhét vào trong tay Ôn Độ.
“Ông chủ Ôn, đây đều là vải trong nhà, cậu cầm về ăn đi.”
Ôn Độ cười nói: “Vậy tôi sẽ dựa theo giá của chúng ta mà trả tiền cho bà.”
Bà lão kia lập tức mất hứng nói: “Chút vải này chúng tôi vốn dĩ không có ý định bán, định để ở nhà ăn. Lúc trước bán nhiều vải như vậy đã kiếm được không ít tiền. Năm nay có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, tất cả đều dựa vào ăn chút vải cậu còn phải trả tiền, vậy sau này chúng tôi sao dám bán vải cho cậu được chứ?”
“Vậy tôi không khách sáo nữa! Sau này bà nhất định phải bán hoa quả và rau quả trong nhà cho tôi đó.” Giọng Ôn Độ hết sức ôn hòa.
Bà lão kia vui vẻ nói: “Chắc chắn, chắc chắn rồi.”
Trên đường trở về, nhà này gửi hai quả xoài, nhà kia nhét hai quả dứa.
Còn có đủ loại trái cây mà bà Ôn cũng không biết tên.
Không riêng gì trong tay Ôn Độ, ngay cả trong tay Ôn Oanh cũng bị nhét không ít hoa quả.
Đợi đến cửa nhà, cuối cùng cũng không có ai nhét đồ tới nữa.
Ôn Độ thấy bà Ôn thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi: “Con đã nói với bà rồi, cái này không cần tiền, bà còn không tin.”
“Xem ra con làm chuyện này rất được cả thôn yêu thích.”
Bà Ôn vẫn luôn biết dã tâm cháu trai rất lớn.
Cháu trai ngàn dặm xa xôi mang theo TV màu về nông trường Hồng Tinh, thật ra là để cảm ơn người trong thôn đã giúp đỡ cả nhà bọn họ.
Tuy nhà bọn họ đã dọn ra khỏi nông trường Hồng Tinh, nhưng mà cậu vẫn giới thiệu người đến nông trường, lại còn dẫn dắt toàn bộ người trong nông trường làm giàu.
Một số chính sách phía trên vừa mới đưa ra, rất nhiều người còn đang quan sát, cháu trai đã đưa ra quyết định chính xác nhất.
Bà Ôn đã nhìn thấy tương lai của nông trường Hồng Tinh.
Đi ở tuyến đầu của thời đại, làm người đầu tiên hưởng ứng, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn.
Người dân trong thôn trồng trọt đồng thời còn nuôi gà.
Nuôi gà có kỹ thuật viên, bọn họ không cần lo lắng gà xảy ra vấn đề gì. Một khi có vấn đề sẽ có người giải quyết.
Họ cũng không cần lo lắng không bán được gà và trứng gà.
Bởi vì mỗi tuần đều có người đến lấy trứng.
Còn có người sẽ thường xuyên tới mua gà con.
Bề ngoài tất cả những điều này đều không có bất cứ quan hệ gì với cháu trai, nhưng trên thực tế, toàn bộ đều là do một tay cháu trai sắp xếp.
Nhờ ti vi màu, người trong thôn được tiếp xúc nhiều hơn với bên ngoài, xem được nhiều tin tức bổ ích.
Nhờ đó mà tầm mắt của người trong thôn cũng rộng mở, như vậy người trong thôn mới có thể phóng tầm mắt của mình ra xa.
Bây giờ ở Sở Thành, cũng giống như vậy.
Mục đích cơ bản của cháu trai là kiếm tiền.
Nhưng cậu không muốn kiếm tiền một mình, mà cậu còn kéo theo dân chúng xung quanh cùng nhau kiếm tiền.