Lúc trước Ôn Oanh chỉ mới nhìn thấy trong mơ, không ngờ rằng trong hiện thực cũng được nhìn thấy thứ này.
Ôn Oanh xách bánh ngọt nhỏ giọng nói: “Bánh ngọt đẹp như vậy, tớ cũng không nỡ ăn.”
“Tớ nhờ đầu bếp làm bánh ngọt cho cậu đó. Hôm nay cậu ăn xong, ngày mai tớ lại làm cho cậu.” Luật Cảnh Chi hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon đưa đến trước mặt Ôn Oanh.
“Cậu có thể dạy tớ làm cái này không?” Ôn Oanh nhìn thấy bánh ngọt xinh đẹp thì quay đầu hỏi Luật Cảnh Chi.
Luật Cảnh Chi hơi ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu ý Ôn Oanh.
“Nếu cậu muốn học, tớ sẽ bảo đầu bếp tới dạy cậu. Đến lúc đó sẽ bảo anh ấy viết tất cả công thức lên đó.” Giọng nói trẻ con lại lạnh lùng của Luật Cảnh Chi lại vô cùng dịu dàng, cậu bé hỏi Ôn Oanh, “Như vậy có được không?”
Ôn Oanh không ngừng gật đầu.
Tuyệt vời.
Vậy cô bé có thể học cách làm bánh rồi!
Đợi sau khi trở về, cô bé có thể làm thêm món mới trong cửa hàng của bà nội.
Đây chính là món độc nhất của cả Bình Thành.
Làm ăn chắc chắn tốt!
Vậy là bà nội không cần lo lắng việc làm ăn của mình bị người khác thay thế nữa!
“Chi Chi, cảm ơn cậu nha!”
“Tớ còn chưa giúp được gì cho cậu mà, chờ cậu học xong rồi hãy nói. Đầu bếp nhà tớ biết làm rất nhiều đồ ăn, cậu có Muốn đi theo học thêm vài ngày không?”
Cậu bé không biết Ôn Oanh ở đây bao lâu, nên định dụ dỗ người ta về nhà mình.
Ôn Độ không biết có một thằng nhóc đang dự định lừa em gái mình về nhà, cậu và Luật Hạo Chi còn có Tư Đồ Quang Diệu, ba người ngồi cùng một chỗ bàn chuyện làm ăn.
Ba người đàn ông đều vô cùng khôn khéo, có những lời không cần phải nói quá chi tiết cũng có thể hiểu được ý tứ của nhau.
Ban đầu Ôn Thiều Ngọc còn ở bên cạnh nghe lén.
Nhưng mà hắn ngồi nghe nửa ngày cũng không nghe hiểu chữ nào, muốn hỏi cũng không biết hỏi từ chỗ nào thì thích hợp, dù sao tất cả hắn đều không nghe hiểu.
Ôn Thiều Ngọc dịch gần đến bên cạnh bà Ôn, thừa dịp người khác không chú ý nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ cũng không nghe hiểu phải không? Đám người trẻ tuổi này thật không có mắt mà, có lời gì cứ nhất định phải nói trước mặt già như chúng ta, có khác gì cố ý nhục nhã chúng ta đâu?”
Bà Ôn liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: “Có ai chậm hiểu như con đâu?”
Ôn * học sinh trung học * Thiều Ngọc:???
Sao mẹ hắn cũng có thể nghe hiểu được?
Đùa à?
Bọn họ nói chuyện làm ăn, hắn thật sự nghe không hiểu. Đặc biệt có mấy câu như được bỏ thêm mật mã, hắn không có biện pháp phá giải. Cho nên hắn mới nghe câu được câu không, đầu óc đầy sương mù.
“Mẹ, mẹ thật sự có thể nghe hiểu được?” Ôn Thiều Ngọc lại gần hỏi bà.
Đến lúc này ánh mắt sắc lẹm của bà Ôn không thể giấu được nữa.
Ba người trẻ tuổi bên cạnh đều nhận ra.
Mấy người nhìn nhau, không hiểu tại sao Ôn Thiều Ngọc lại trêu chọc bà Ôn.
“Con không tin lắm.” Ôn Thiều Ngọc rụt cổ về sau, sợ hãi giải thích.
Bà Ôn cười lạnh, giơ tay gõ vào đầu hắn. Ôn Thiều Ngọc ôm đầu trốn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy trốn. Hắn không muốn ở lại đây bị đánh đâu.
Tư Đồ Quang Diệu kinh hãi nhìn tư thế chạy trốn của Ôn Thiều Ngọc.
Hành động của hắn thuần thục quá rồi đấy.
Giống như phản ứng theo bản năng, đã được khắc sâu trong xương tủy.
Ôn Độ yên lặng quay đầu, Luật Hạo Chi bình tĩnh cụp mắt, một người không có mặt mũi nhìn, người còn lại ngượng ngùng nhìn, chỉ có Tư Đồ Quang Diệu quang minh chính đại nhìn cảnh này, còn rất chăm chú.