Có một người bạn chơi với em gái, cậu vẫn tương đối yên tâm.
Chỉ là còn phải gọi điện thoại cho em gái.
“Alo, anh trai!”
Trong nhà Luật Cảnh Chi có rất nhiều thứ thú vị, đều là thứ cô bé chưa từng thấy qua. Bánh ngọt do đầu bếp làm rất đẹp mắt, cô bé đã học được không ít. Đợi đến khi về nhà, cô bé có thể dạy bà nội làm.
Đến lúc đó việc làm ăn của cửa hàng nhất định sẽ rất tốt.
Trong đầu Ôn Oanh, tất cả đều là tiền.
Tiền thật sự rất quan trọng.
Cô bé muốn kiếm nhiều tiền hơn, để cho bà nội muốn mở mấy cửa hàng thì mở mấy cửa hàng, để cho anh trai có thể an tâm đọc cũng không cần nghĩ, chỉ làm tiểu thiếu gia nhà có tiền là được rồi! Lại để ba ra đĩa nhạc, muốn hát mấy bài cũng được. Muốn tìm ai viết nhạc, thì tìm người đó viết nhạc.
Một ngày nào đó ba cô bé sẽ nổi tiếng khắp đại giang nam bắc.
Về phần cô bé thì chẳng cần cái gì cả!
Bà nội, anh trai và ba sống hạnh phúc thì cô bé cũng sẽ hạnh phúc.
“Nếu Muốn về thì gọi về nhà. Đến lúc đó anh sẽ qua đón em. Mỗi ngày nhớ gọi điện thoại cho bà, đừng để bà lo lắng.” Ôn Độ dặn dò em gái.
Ôn Oanh dùng sức gật đầu, nghĩ đến việc vài ngày nữa cũng không được gặp anh trai, cô bé ngoan ngoãn trả lời: “Em đã nhớ kỹ rồi!”
“Ngoan, đi ăn cơm đi.”
“Ở nhà người ta ăn cơm, không thể để cho người ta phải mời ra ăn cơm, như vậy rất không tốt.”
“Dạ, anh trai, anh cũng đi ăn cơm đi!”
Ôn Oanh cúp điện thoại, nhìn thấy Luật Cảnh Chi đứng chờ ở bên cạnh, cười tủm tỉm đi tới trước mặt cậu bé, chủ động nắm tay cậu bé, mềm mại nói: “Chi Chi, anh tớ bảo tớ ở lại đây thêm vài ngày. Như vậy tớ có thể học làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt rồi!”
“Thật tốt!”
Luật Cảnh Chi nghĩ đến chuyện Ôn Oanh có thể ở nhà thêm vài ngày, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ôn Oanh gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy rất tốt.”
Chủ nhân trong nhà chỉ có hai bạn nhỏ, thỉnh thoảng Luật Hạo Chi mới về ăn.
Cậu ấy không cần lo lắng bất cứ ai bắt nạt em trai, bởi vì người bắt nạt em trai không có thời gian để bắt nạt em trai.
Bữa tiệc gia đình một tháng một lần lại bắt đầu.
Luật Hạo Chi không cho em trai đi, tự cậu ấy đi đến đó.
Thẩm Thanh Đường đã đến từ lâu, mặc trang phục màu trắng, cả người như một đóa hoa trắng.
“Em trai con đâu? Sao lại đến một mình? Đứa nhỏ này không nghe lời một chút nào, mỗi lần có bữa tiệc gia đình nó đều cáu kỉnh. Tới đây ăn một bữa cơm mà thôi, có thể lấy mạng nó à?”
Bình thường Thẩm Thanh Đường không nhớ đến con trai út, nhưng trong bữa tiệc không thấy con trai út, gương mặt của cô ta cũng không tốt.
Khóe môi Luật Hạo Chi nhếch lên châm chọc: “Sao mẹ biết sẽ không lấy mạng em trai?”
Em trai bị nhốt trong nhà vệ sinh.
Bị người ta đẩy ngã xuống đất.
Bị ép ăn thức ăn thừa.
Ra khỏi cửa đã bị bắt cóc...
Nhiều lắm, Luật Hạo Chi cũng không nhớ lúc cậu ấy và em trai còn nhỏ đã trải qua những ngày đó như thế nào. Bởi vì từ nhỏ em trai thông minh, thậm chí có thể nói đã gặp qua thì không quên được, mới khiến cho những người đó đố kỵ như vậy.
Tất cả những thứ khác đều là giả, tất cả đều là lấy cớ.
Em trai quá minh khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi, bọn họ sợ ông nội biết, cho nên mới nhằm vào em trai, ngược lại xem nhẹ cậu ấy.
Cha mẹ không đáng tin, còn làm phiền em trai.
Bọn họ không những không trợ giúp gì cho cậu ấy và em trai, ngược lại còn cản trở cậu ấy.