Cậu không hề lo lắng chuyện của Tư Đồ Quang Diệu chút nào.
"Thật sự không sao cả?"
Bà Ôn nghĩ đến em trai của mình, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng cho Tư Đồ Quang Diệu.
"Thật sự không sao đâu ạ."
Nghe thấy cháu trai cam đoan, bà Ôn mới thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không biết ông cậu con có ở Hương Thành hay không. Thằng bé nhát gan như vậy, sợ là cũng không có bản lĩnh đến Hương Thành. Bà hồ đồ rồi nên mới nghĩ như thế."
Bà Ôn thở dài, sau đó mới đi tìm đồ.
Ôn Độ cảm thấy ông cậu kia sợ là lành ít dữ nhiều, ít nhất là cậu chưa từng gặp qua người thân này trong kiếp trước.
Nhưng bà nội cần một hy vọng.
"Biết đâu đang ở đây thật."
Ôn Độ vừa nói như vậy, mi tâm bà Ôn ngược lại giãn ra.
"Con biết cách an ủi bà lắm đấy. Bà biết điều này là không thể nào, nhưng trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều."
Bà Ôn thu dọn quần áo của con trai, nhìn thấy số quần áo đã giặt đến bạc màu kia, còn vá lại, ngón tay bà thoáng dừng một chút.
Bà nội thở dài nói: "Ba con là một người rất để ý, từ nhỏ đến lớn chưa từng mặc quần áo vá. Nhưng con nhìn quần áo của nó xem, hỏng rồi còn biết tự khâu lại."
Có thể thấy được cuộc sống ở bên ngoài khổ cực ra sao.
"Hôm nay bà thấy những người hát trên sân khấu đều mặc quần áo rất đẹp. Bộ quần áo của ba con... E là cũng chỉ mua tạm mà thôi."
Bà Ôn đau lòng cho con trai.
Ôn Độ nghe bà nội nói, có hơi trầm mặc: "Chuyện này là con không làm tốt, bà muốn trách thì trách con đi."
"Trách con làm gì? Con chuẩn bị nhiều quần áo cho bà và Oanh Oanh như vậy, bà không tin con không chuẩn bị cho ba con. Bà nói vậy cũng không phải cảm thấy ba con mặc đồ khâu vá sẽ chịu nhiều tủi thân, chỉ là bà cảm thấy ba con đột nhiên đã trưởng thành rồi. Trước đây bà còn nghĩ có lẽ mình sẽ không được trông thấy nó như vậy trước khi xuống mồ."
Ôn Độ: "..."
Cậu vẫn nên đi tìm kho bạc nhỏ của ba cậu.
Chốc lát sau, Ôn Độ đã tìm ra một cái hộp sắt, cậu đưa hộp sắt đó cho bà Ôn.
"Bà nội, trong đây đều là tiền của ba con, ông ấy nói là ông ấy kiếm được." Ôn Độ không mở ra xem là vì cậu rất tôn trọng ba mình.
Bà Ôn thì không chú ý chuyện này.
Bà mở hộp ra, nhìn thấy một chồng tiền thật dày bên trong, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
"Ba con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Vấn đề này Ôn Độ lại biết: "Ba con nói sáng nào ông ấy cũng dậy sớm mở quầy kiếm tiền, nghe nói buôn bán rất thuận lợi. Không phải ông ấy nói muốn dẫn bà ra quầy xem sao?"
"Bà biết quầy này làm ăn không tệ lắm nhưng không ngờ lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
Bà Ôn quả thực đã sợ ngây người.
"Tiền bên này đúng thật là dễ kiếm hơn bên nhà chúng ta."
Nơi kinh tế phát triển và nơi kinh tế không phát triển chính là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
"Dễ kiếm tiền, nhưng tiêu cũng tốn tiền. Một quả trứng không biết đắt hơn so với bên chúng ta bao nhiêu đâu."
Bà Ôn không hâm mộ lắm.
Đều là sống qua ngày nhưng cuộc sống ở Bình Thành cũng tốt hơn nhiều so với quá khứ.
Sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn, không thua kém gì nơi này.
Thậm chí còn tốt hơn ở đây.
Thu dọn đồ đạc xong.
Ôn Độ mang theo rương nặng nhất đi ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách còn gọi Tư Đồ Quang Diệu một tiếng: "Chú, mình đi thôi."
"Đi trước đi."
Tư Đồ Quang Diệu tao nhã đứng dậy, đi ở sau cùng để thuận tiện khóa cửa lại.