Mặc dù trên cơ bản đều tương tự.
Nhưng chỉ cần có sự khác biệt rất nhỏ cũng dẫn tới mùi vị sẽ thay đổi.
"Ngày mai tớ trực tiếp bảo tài xế chờ cậu ở cửa. Sau khi cậu ra là có thể lên thẳng xe luôn." Luật Cảnh Chi nói xong, dưới đáy mắt còn mang theo mong chờ.
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ra dấu OK.
Luật Cảnh Chi không nhịn được nhếch miệng.
"Vậy cứ quyết định vậy đi."
Lời Luật Cảnh Chi còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng nói chuyện.
Ngay sau đó bà Ôn vào trong đầu tiên, Ôn Oanh nhìn thấy bà Ôn là nhào tới giống như một con yến nhỏ.
"Bà nội, cuối cùng bà cũng tới rồi. Lúc nãy con lo cho bà lắm."
Từ sau khi Ôn Oanh mơ thấy người trong nhà đều xảy ra chuyện là cô bé vô cùng dính lấy người trong nhà.
Chỉ là ban đầu không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
"Có phải chờ sốt ruột lắm không?" Bà Ôn vẫn luôn có rất nhiều kiên nhẫn dành cho cháu gái.
Ôn Thiều Ngọc cũng đi tới cười tủm tỉm nói: "Mẹ, con..."
"Con chẳng mang theo gì cả."
Khuôn mặt của bà Ôn căng thẳng khiến Ôn Thiều Ngọc không dám hó hé một câu nào, chỉ vô cùng sợ hãi mà im lặng đứng bên cạnh.
Tư Đồ Quang Diệu khẽ nhíu mày.
Ôn Độ ở bên cạnh thấp giọng nói: "Có phải chú cảm thấy bà nội con đối xử với ba con quá nghiêm khắc, thái độ cũng không tốt, không giống như con ruột không?"
Tư Đồ Quang Diệu không ngờ Ôn Độ lại nói trắng ra như vậy.
Nhưng anh ấy vẫn gật đầu.
"Bà nội con cũng rất hy vọng ba con không phải là con ruột của bà. Bà cảm thấy rất kỳ lạ rằng tại sao mình lại sinh ra một người dở hơi như vậy."
Tư Đồ Quang Diệu: "..."
"Ba con chính là người như thế, cho dù có ai đó cho ông ấy một chút sắc mặt tốt là ông ấy vẫn cảm thấy không có cảm giác an toàn. Có thể ông ấy trời sinh chính là một người cần một người khác trông nom, cho nên về sau ba con phạm sai lầm, chú cũng tuyệt đối không được mềm lòng, nên quản lý thì nhất định phải quản lý."
Ôn Độ đúng là rất sợ ba cậu đi đường vòng.
Đi đường vòng không đáng sợ, đáng sợ chính là chơi xong cái mạng nhỏ của mình rồi chính mình cũng không rõ mình đã chơi xong cái mạng nhỏ đó như thế nào.
Tư Đồ Quang Diệu thấy Ôn Thiều Ngọc ra vẻ dỗ dành bà Ôn, tuy bà Ôn nghiêm mặt nhưng chỉ cần vừa mở miệng ra là toàn nói lời quan tâm đến Ôn Thiều Ngọc.
Ôn Thiều Ngọc lập tức mặt mày hớn hở, cười vô cùng ngây thơ.
Tư Đồ Quang Diệu hết sức hâm mộ Ôn Thiều Ngọc.
Không phải người đàn ông nào hơn ba mươi tuổi cũng còn có thể duy trì dáng dấp như thế này.
"Ở đây hết rồi, con không cần lo lắng đâu."
"Cảm ơn chú."
"Người một nhà không cần khách sáo."
Thời gian không còn sớm nữa.
Luật Hạo Chi dẫn em trai trở về.
Người nhà họ Ôn cũng trở về phòng của mình.
Nửa đêm.
Ôn Độ đói tỉnh bèn ngồi dậy tìm đồ ăn.
Cậu đi tới cửa phòng bếp thì nghe thấy bên trong có tiếng động, cậu lập tức cảnh giác. Nhìn thoáng qua mọi nơi, cầm gạt tàn thuốc trên bàn lên rồi chậm rãi đi tới phòng Bếp.
Nương theo ánh trăng thấy rõ người ngồi xổm trong phòng, Ôn Độ mới giơ tay bật đèn lên.
"Ba, ba đang làm gì vậy?"
Thân thể Ôn Thiều Ngọc cứng đờ, chậm rãi xoay người lại, trong tay còn cầm một cái đùi gà mà miệng hắn dính toàn là dầu mỡ.
Hắn cười hì hì với con trai: "Tiểu Độ, muốn ăn không?"
Một lát sau.
Hai ba con ngồi xổm trong phòng bếp, trong tay mỗi người đều ôm đùi gà gặm.
"Ba."
"Hả?"
"Ngày mai con phải đi rồi, bà nội và em gái sẽ ở lại đây. Ngày mai ba cũng phải đi học, mấy cái mà bên đó dạy đều là kiến thức nhạc lý. Nếu ba muốn tiếp tục hát thì phải học cho tốt. Cái này tốn không ít tiền đâu."