Người duy nhất đã dậy rồi là cháu gái, cô bé đang ở phòng khách chậm rãi khoa tay múa chân, cũng không biết là đang khoa tay múa chân cái gì.
"Oanh Oanh, con đang làm gì vậy?"
Ôn Oanh xoay người nhìn thấy bà Ôn bèn cười he he nói: "Bà nội, con đang đánh Thái Cực Quyền. Bà có muốn đánh với con không? Nghe Chi Chi nói cái này dùng để tăng cường cơ thể, ông nội cậu ấy ngày nào cũng đều đánh Thái Cực Quyền, sức khỏe rất tốt."
Lúc này bà Ôn cũng không có việc gì làm.
Nếu đổi thành căn nhà lúc trước, bà còn phải làm bữa sáng và dọn dẹp nhà cửa.
Hiện tại trong nhà này có người hầu nên chuyện gì cũng không tới phiên bà làm.
Bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi nên bà cũng không biết làm gì.
"Cái này có tác dụng sao? Người ta sống lâu trăm tuổi là vì ăn ngon uống ngon, còn có người chăm sóc thân thể, cũng sẽ không mệt nhọc."
Ngoài miệng bà Ôn tuy nói như vậy nhưng cũng đã đứng bên cạnh Ôn Oanh rồi.
"Cái này vung tay vung chân thế nào?"
Ánh mắt Ôn Oanh cong như trăng lưỡi liềm, vô cùng kiên nhẫn nói: "Bà cứ làm vậy là được. Chiêu này gọi là Bạch Hạc vỗ cánh! Động tác thế này, từ bên này..."
Ôn Oanh nói rất rõ ràng.
Bà Ôn làm theo cháu gái đứng ở đây khoa tay múa chân, sau đó cảm thấy cơ thể mình ấy mà lại nóng hầm hập.
"Cái này trông chậm rãi mà cũng mệt ghê." Trong lúc tự hỏi, bà nghĩ đến sức khỏe của cháu gái mình, không nhịn được mà khích lệ một chút: "Cái này hợp cho con làm lắm. Con không thể vận động quá mạnh nên rèn luyện cơ thể cũng vừa đúng."
"Còn Bát Đoạn Cẩm nữa, bà muốn đánh không?"
Ôn Oanh đánh xong một bộ Thái Cực Quyền còn phải đánh Bát Đoạn Cẩm, một mình đánh cái này không có ý nghĩa gì nên cô bé mời bà nội làm cùng mình.
Bà Ôn rất tò mò: "Bát Đoạn Cẩm là cái gì?"
"Chính là cái này."
Ôn Oanh không nói rõ, dù sao cô bé cũng đã bắt đầu khoa tay múa chân rồi, vì thế cô bé vừa khoa tay múa chân vừa giải thích, bảo bà Ôn nhanh chóng làm theo.
Bà Ôn cảm thấy thứ này rất tốt cho cơ thể hoạt động.
"Về sau con luyện tập cái này mỗi ngày thì sẽ tốt lắm."
"Bà nội, bà cũng phải rèn luyện cùng con." Ôn Oanh Muốn bà nội sống lâu trăm tuổi.
À, trăm tuổi không đủ.
Rất nhiều người có thể dễ dàng sống đến hơn một trăm tuổi.
Ôn Oanh hy vọng bà nội cũng có thể sống lâu như vậy.
"Bà bận rộn suốt ngày, làm gì có thời gian rèn luyện thứ này chứ."
Bà Ôn ngoài miệng nói như vậy nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.
Đánh xong một bộ Thái Cực Quyền và Bát Đoạn Cẩm, gặp phải chỗ nào không hiểu còn bảo Ôn Oanh chỉ thêm hai
lần.
Đợi đến khi hai người họ về phòng thay quần áo.
Ôn Độ và Ôn Thiều Ngọc cũng đã tỉnh rồi.
Bà Ôn thấy hai người bọn họ bèn tiến lên nói: "Hai đứa rất quen thuộc với Quang Diệu, có một chuyện mẹ thân là trưởng bối nên không tiện nói. Quan tâm nhiều thì người ta sẽ cho rằng mẹ muốn nhúng tay vào chuyện trong nhà này.”
“Hai đứa nhắc nhở nó một chút, đầu bếp trong nhà không được thành thật lắm, nửa đêm lại ăn hết cả hai con gà quay, quanh năm suốt tháng thế này không biết còn có thể ăn mất bao nhiêu thứ nữa."
Ôn Độ: "..."
Ôn Thiều Ngọc: "..."
Hai ba con liếc nhìn nhau, không ai lên tiếng một cách ăn ý.
Đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu dậy rồi, Ôn Thiều Ngọc sợ mẹ sẽ nói ra chuyện này nên vội vàng kéo anh ấy ra bên ngoài.
Tư Đồ Quang Diệu nghi ngờ hỏi hắn: "Tôi muốn ăn sáng, anh kéo tôi ra ngoài này làm gì? Có phải là có chuyện gì hay không?"