"Sau này lúc ăn cơm thì ăn cho tử tế để nửa đêm đừng có dậy kiếm ăn nữa." Có người ngoài ở đây, dù sao cũng phải nể mặt con trai nên bà Ôn không nói gì nhiều.
Bà đi rồi.
Tư Đồ Quang Diệu còn đi cùng.
Ôn Thiều Ngọc đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói với Ôn Độ: "Ba hiểu ý lắm đúng không, cũng không kéo con xuống nước cùng."
"Cảm ơn ba!"
"Không cần cảm ơn, đây đều là việc ba nên làm."
Ôn Thiều Ngọc giơ tay muốn vỗ bả vai con trai mới phát hiện nhiều ngày không gặp mà con trai lại cao lên rồi.
Hắn vỗ không hề tự nhiên chút nào mà còn rất phí sức, thế là buông tay xuống đổi thành vỗ cánh tay con trai.
"Con lớn như vậy, cuối cùng ba cũng có thể làm một chuyện vì con."
Ôn Thiều Ngọc rất vui vẻ, không phải bởi vì nửa đêm ăn gà, mà là bởi vì chuyện này đã kéo gần mối quan hệ ba con giữa bọn họ hơn: "Chờ sau này là ba có thể làm được nhiều chuyện hơn nữa vì con. Tiểu Độ, con đừng chê ba ngu ngốc, ba sẽ cố gắng."
Thật ra Ôn Độ muốn nói: "Ba, ba làm gì cũng được, chỉ cần sống tốt là đủ rồi."
Nhưng cậu không thể nói.
Cậu rất vui mừng vì ba đã tìm được việc mình thích làm.
Điều này cũng chứng minh quỹ đạo vận mệnh của ba đã thay đổi.
"Vậy con chờ ba làm chỗ dựa cho con." Ôn Độ hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười, thoạt nhìn giống như một cậu
nhóc to xác vui vẻ.
Ôn Thiều Ngọc nhất thời tràn đầy tự tin: "Con chờ xem!"
Ngày hôm sau.
Ôn Thiều Ngọc đến lớp đào tạo nghệ sĩ, vẫn là Tư Đồ Quang Diệu tự mình đưa hắn đến.
Người phụ trách đang chờ ở cửa.
Trông vô cùng phô trương.
Ôn Thiều Ngọc lúc đầu còn được chiều mà lo sợ, nhưng đợi đến khi Tư Đồ Quang Diệu mở miệng thì mặt mày Ôn Thiều Ngọc mới suy sụp.
"Cậu nói cái gì?"
Ôn Thiều Ngọc cất cao giọng nói.
Tư Đồ Quang Diệu hỏi: "Chuyện này có gì khó chấp nhận chứ? Anh không biết bây giờ đang thịnh hành tam tê* nghệ sĩ sao? Ca hát, diễn xuất, làm MC."
(*) Tam tê nghệ sĩ: Nghệ sĩ thành công ở ba mảng điện ảnh, truyền hình, ca hát.
"Đó là người khác, tôi không làm được." Ôn Thiều Ngọc nhíu mày.
"Không phải anh nói anh muốn làm tấm gương cho con trai mình sao?" Tư Đồ Quang Diệu nói một câu phá hỏng đường lui của Ôn Thiều Ngọc: "Dù sao tôi cũng đưa tiền cho người ta rồi. Nếu anh không học thì sẽ lãng phí số tiền này."
Ôn Thiều Ngọc: “...”
Hắn học.
Hắn học còn không được sao?
Ôn Thiều Ngọc đau khổ đi vào, tiết thứ nhất là tiết biểu diễn. Hắn theo học trong đó, học được một hồi thì theo kịp.
Há, đây không phải giống như học hát kinh kịch sao?
Hắn thích!
Ôn Thiều Ngọc học tới trưa như cá gặp nước.
Đợi đến buổi chiều đi học kiến thức nhạc lý, Ôn Thiều Ngọc mới biết cái gì gọi là đau khổ. Giáo viên đã dạy hết bài rồi mà hắn vẫn không nhớ được, phải liều mạng viết lên vở.
May là trước khi ra cửa con gái cưng đã nhét cho hắn một quyển sổ xinh đẹp và một cây bút máy.
Nếu không thì giờ hắn đã mù rồi.
Ôn Thiều Ngọc mặc kệ mình có nghe hiểu hay không, nghiêm túc viết viết vẽ vẽ lên vở.
Sau khi trở về sẽ tự mình chậm rãi tiêu hóa.
Hắn thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ rằng có thể hắn không phù hợp với ca hát mà thích hợp với diễn xuất hơn.
Nhà họ Luật.
Ôn Oanh ở trong phòng Bếp học theo đầu bếp làm bánh ngọt.
Đầu bếp là người nước ngoài, tay nghề làm bánh ngọt rất khá, làm được rất nhiều bánh ngọt vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
Ôn Oanh học vô cùng nghiêm túc.
Đây là một trong những cách kiếm tiền của cô bé nên cô bé nhất định phải học tập thật tốt.
"Chi Chi, mau tới nếm thử cái này tớ làm đi!"