Hãy nắm bắt mọi cơ hội bằng mọi giá.
Nếu không, bạn có thể sẽ mất đi nhiều hơn thế.
Ôn Thiều Ngọc nhìn người trong gương dần dần biến thành một dáng vẻ khác, dưới đáy mắt dần dần lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Dường như hắn hiểu đã được những gì giáo viên nói trong lớp.
Sau khi trang điểm xong, Tiểu Thuyền bèn nói: "Anh Ôn, anh đi với tôi trước đã, để tôi nói cho anh biết cách làm việc nhé?"
"Được."
Ôn Thiều Ngọc vừa mới xem qua kịch bản.
Nhân vật của hắn là vai diễn khách mời, phần diễn không nhiều lắm.
Thuận lợi thì một ngày là quay xong.
Ôn Thiều Ngọc đi theo Tiểu Thuyền học cách di chuyển, Tiểu Thuyền vừa nói vừa khua tay múa chân. Tiểu Thuyền còn nói với Ôn Thiều Ngọc rất nhiều kỹ xảo nhỏ, Ôn Thiều Ngọc chăm chú lắng nghe.
"Tiểu Thuyền, cảm ơn cậu. Một người tốt như cậu sau này nhất định sẽ nổi tiếng." Tiểu Thuyền đã diễn vài nhân vật nhưng vẫn không thể nổi tiếng.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy diễn vai nam phụ, hy vọng có thể khiến nhiều đạo diễn nhìn thấy hơn nữa, có được cơ hội diễn vai nam chính.
"Tôi xin lời chúc lành của anh Ôn nhé."
Tiểu Thuyền cười nói.
Ôn Thiều Ngọc lớn tuổi hơn Tiểu Thuyền nên cảm thấy bị gọi anh không có vấn đề gì cả.
"Đi thôi, chúng ta qua đó đi." Ôn Thiều Ngọc Gọt Tiểu Thuyền, đi theo đạo diễn.
Tiểu Thuyền vốn định nói rằng mình không cần sang đó.
Cậu ấy là nam phụ nên không tiện sang.
Kết quả Ôn Thiều Ngọc đi được hai bước đã quay đầu gọi cậu ấy: "Tiểu Thuyền, cậu qua đây đi!"
Tiểu Thuyền đành phải theo sau.
"Đạo diễn, tôi đã học thuộc lời thoại rồi, Tiểu Thuyền cũng đã nói với tôi cách di chuyển. Chúng ta bắt đầu quay phim chưa?" Ôn Thiều Ngọc nhìn Tư Đồ Quang Diệu, sau đó nhìn đạo diễn hỏi không chớp mắt.
giống hệt n1 Phi “goài
Nếu đổi lại là người ngoài tới hỏi, đạo diễn chắc chắn sẽ tức giận, nhưng người trước mắt là Ôn Thiều Ngọc nên đạo diễn phải cung phụng vị này như tổ tông, đừng nói bây giờ phải quay ngay cảnh này, cho dù diễn xuất của hắn có giống hệt một đống phân thì đạo diễn cũng không thể đánh rắm, thậm chí còn phải thổi phồng kỹ thuật của hắn, rằng
hắn là thiên tài trời sinh phải ăn chén cơm này.
"Nào, các bộ phận chú ý, chuẩn bị bắt đầu quay!" Đạo diễn nói xong, phó đạo diễn bèn đi sắp xếp.
Đạo diễn đứng dậy khỏi ghế đi đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc cười nói: "Anh Ôn, tôi nói với anh về phân cảnh này một chút nhé?"
Ôn Thiều Ngọc cầu còn không được, lập tức gật đầu: "Được."
Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Vị chủ nhân này rất dễ nói chuyện, không giống những người mà ông chủ lớn khác đưa tới, tính tình vô cùng kiêu căng.
Rất khó hợp tác.
"Là như vậy..."
Đạo diễn giảng rất chăm chú, Ôn Thiều Ngọc cũng nghe rất chăm chú.
Hắn biết đạo diễn đang nói gì, đều là những gì mà giáo viên chưa từng dạy qua. Hắn nghiêm túc ghi tạc mỗi một lời đạo diễn nói trong lòng, đợi đến khi đạo diễn nói xong mới mang tâm trạng kích động đi tới khu quay phim.
Tiểu Thuyền diễn chung với hắn, thấy hắn đi tới còn an ủi một câu: "Anh đừng hồi hộp, tôi sẽ dẫn anh theo."
"Người anh em Tiểu Thuyền, thật sự rất cảm ơn cậu!"
Vẻ mặt Ôn Thiều Ngọc chân thành.
Tiểu Thuyền tỏ vẻ im lặng.
Không phải cậu ấy không thích Ôn Thiều Ngọc, mà là rất ít khi nhìn thấy người nào ngu ngốc như Ôn Thiều Ngọc.
Tiểu Thuyền liếc mắt nhìn đạo diễn, diễn một cảnh cùng Ôn Thiều Ngọc.
Đợi đến khi tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, quay phim mới chính thức bắt đầu.
Ôn Thiều Ngọc ngồi trên ghế, Tiểu Thuyền ngồi đối diện hắn, bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt giương cung bạt kiếm.